Thục Phi Hôm Nay Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 26

"Lát nữa Hiền phi sẽ tìm ngươi đến hỏi chuyện." Vân Oanh nhận lấy rượu nếp, chậm rãi uống một ngụm: "Nhưng ta nghĩ Hiền phi sẽ không làm khó ngươi, ngươi không cần căng thẳng, cứ trả lời đúng sự thật là được, chớ nên tự cho mình là thông minh."

Hiền phi là người thông minh, bình thường làm việc cũng công bằng và ôn hòa.

Hoàng đế đã lên tiếng ở Thính Vũ Lâu, nàng ta tuyệt đối sẽ không cố tình làm khó Bích Liễu, để người khác bắt được nhược điểm.

Cho nên Vân Oanh không lo Bích Liễu sẽ vô cớ bị tội.

Trong tình huống này, chỉ cần kể rõ ràng đầu đuôi sự việc là đủ.

Uống thêm một chén rượu nếp, Vân Oanh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thấy Bích Liễu và Bích Ngô vẫn còn lo lắng, nàng mới nói thêm vài câu: "Bệ hạ ban cho ta vân cẩm, tức là tin rằng ta không liên quan đến chuyện đó. Bất kể Hiền phi nghĩ gì về ta, trong tình huống này, nàng ta há dám làm trái ý bệ hạ? Vì vậy các ngươi không cần lo lắng, Bích Liễu cũng không cần sợ hãi, chỉ cần khi Hiền phi hỏi thì kể rõ chuyện xảy ra sáng nay là được."

"Vâng, nô tỳ đã hiểu."

Bích Liễu thấy Vân Oanh rất chắc chắn, bèn an tâm hơn nhiều.

Quả nhiên, một lúc sau, tiểu cung nữ trong cung Hiền phi đến truyền lời cho Bích Liễu tới điện Triều Huy của cung Di Cảnh.

Bích Liễu vừa đi theo tiểu cung nữ, Hạ Giang lại dẫn người mang đến hai tấm vân cẩm mà Triệu Sùng đã dặn dò.

"Bệ hạ cần người hầu hạ, nô tài xin cáo lui." Giao đồ cho cung nhân ở Thanh Trúc Các, Hạ Giang lên tiếng.

Vân Oanh nói: "Công công có việc bận, ta cũng không giữ công công dùng trà, công công đi thong thả."

Hạ Giang cúi người nói: "Vân tiệp dư xin dừng bước."

Vân Oanh liền ra hiệu cho Bích Ngô tiễn y, đợi Hạ Giang lui xuống, nàng nhìn vào tấm vân cẩm mà cung nhân đang nâng.

Trò vu oan giá họa này không cao minh, Hoàng đế sẽ không giáng tội nàng, Vân Oanh đã sớm đoán được điều này nhưng hai tấm vân cẩm này lại nằm ngoài dự đoán. Nàng bước tới, dùng ngón tay vuốt nhẹ trên những đường vân tinh xảo, không thể không thừa nhận rằng những thứ đẹp đẽ luôn dễ dàng chiếm được lòng người. Dù kiếp trước đã từng sở hữu y phục may bằng vân cẩm nhưng giờ đây được ban tặng vật này, trong lòng nàng vẫn vui mừng.

"Bích Ngô, cẩn thận cất giữ hai tấm vân cẩm này."

Thấy Bích Ngô tiễn Hạ Giang trở về, Vân Oanh dặn dò: "Đợi trời mát mẻ hơn hãy lấy ra may áo mới."

"Vâng, nương tử."

Bích Ngô mỉm cười, khom người hành lễ, rồi dẫn cung nhân đi làm việc này.

Gần trưa, Bích Liễu trở về từ điện Triều Huy.

Đúng như Vân Oanh đã nói, Hiền phi không làm khó Bích Liễu, hỏi xong tình hình thì cho nàng ấy về Thanh Trúc Các trước.

Còn tin tức cấp báo tám trăm dặm đưa vào cung đến từ Thục Trung và Đường Tây Giang Nam đều liên quan đến thiên tai.

Một bên là hạn hán, một bên lại là lũ lụt.

Tin tức chậm chạp cũng truyền về hậu cung.

Vân Oanh ngủ trưa dậy, vẫn như thường lệ đang đọc thoại bản, nghe Bích Ngô nói, nàng buông quyển sách trong tay, trầm ngâm suy tư.

"Nương tử, sao vậy?" Bích Ngô nhẹ giọng hỏi.

Vân Oanh lắc đầu, khẽ thở dài: "Hạn hán lũ lụt tuy rằng là thiên tai nhưng xử lý không tốt sẽ gây ra họa nhân, cuối cùng vẫn là bách tính chịu khổ."

"Bích Ngô, ngươi và Bích Liễu hãy đi chuẩn bị trước."

Bích Ngô không hiểu lắm ý Vân Oanh, hỏi: "Nương tử muốn nô tỳ chuẩn bị cái gì?"