Thục Phi Hôm Nay Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 24

Vân Oanh: "..."

Nàng ăn mặc như thế này thì có hợp đeo những thứ đó không?

Triệu Sùng nghe Vân Oanh bụng nghĩ lời khác, đáy mắt thoáng qua một tia ý cười, lại nhân cơ hội trước khi nàng mở miệng nói ra lời hoa mỹ liền cao giọng nói: "Hạ Giang, sau khi trở về hãy đưa hai tấm vân cẩm mới tiến cống năm nay đến Thanh Trúc Các."

Lại trong tiếng kinh ngạc của mọi người xung quanh, đưa tay đỡ hờ Vân Oanh đứng dậy: "Chuyện Cố mỹ nhân rơi xuống nước không liên quan đến nàng, trẫm biết." Lời này vừa nói ra, chuyện hôm nay liền không thể tổn thương Vân Oanh chút nào.

Hiền phi là người tính tình đạm bạc.

Nhưng nghe thấy Hoàng đế ra lệnh cho Hạ Giang đưa hai tấm vân cẩm đến Thanh Trúc Các, nàng ta cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Vân cẩm dùng nguyên liệu cực kỳ tinh xảo, lại tinh mỹ lộng lẫy, tựa như mây trời, trong số các đồ tiến cống cũng là vật hiếm có, phi tần trong hậu cung không dễ gì có được.

Mà Hoàng đế lại ban thưởng cho Vân Oanh...

Nghe xong lời nói sau của Triệu Sùng, Hiền phi dần dần hiểu ra.

Hoàng đế ban vân cẩm là để an ủi Vân Oanh, cũng biểu thị tin tưởng Vân Oanh không liên quan đến chuyện Cố mỹ nhân rơi xuống nước.

"Nhưng chuyện này dù sao cũng phải có lời giải thích."

Triệu Sùng nhìn về phía Hiền phi: "Chuyện trong lục cung do ngươi quản lý, chuyện này trẫm cũng giao cho ngươi điều tra, nhất định phải cho Cố mỹ nhân một câu trả lời, đồng thời trả lại sự trong sạch cho Vân tiệp dư."

"Vâng, thần thϊếp tuân chỉ."

Hiền phi Lữ Lan Song cung kính khom người, nhận lấy khẩu dụ của Triệu Sùng.

Triệu Sùng vừa dặn dò xong, lại có một đại thái giám khác là Hạ Hải tiến vào bẩm báo nhỏ: "Bệ hạ, Thục Trung có tin gấp, đường Tây Giang Nam có tin gấp."

Thế là các phi tần thấy sắc mặt Hoàng đế trở nên vô cùng nghiêm túc, rõ ràng là có chuyện lớn.

"Các ngươi cũng giải tán đi, đừng làm phiền Cố mỹ nhân nghỉ ngơi."

Triệu Sùng nói xong câu đó, liền ngồi ngự liễn trong tiếng cung tiễn của các phi tần rời khỏi Thính Vũ Lâu trở về điện Cần Chính.

Ngự liễn không bao lâu sau đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Hoàng đế rời đi, tâm trạng của các phi tần cũng thoải mái hơn nhiều, không giống như lúc nãy chỗ nào cũng câu nệ.

"Lại phải chúc mừng Vân tiệp dư rồi." Lữ tần tiến đến gần Vân Oanh, mỉm cười nói: "Mỗi năm số lượng vân cẩm tiến cung đều có hạn. Ngay cả Hiền phi nương nương và Đức phi nương nương cũng chỉ nhận được hai tấm, các tỷ muội khác chỉ biết ngưỡng mộ từ xa. Quả nhiên, Vân tiệp dư mới thật là người may mắn nhất trong số chúng ta."

Ba câu hai lời vừa đâm vào tim nhiều người, vừa thành công giúp Vân Oanh kéo thêm thù hận.

Đức phi nghe lời Lữ tần, liếc ả ta một cái, cười lạnh: "Chuyện tỷ muội khác số phận như thế này, chẳng phải Lữ tần cảm nhận sâu sắc nhất sao?"

Nụ cười trên môi Lữ tần lập tức cứng đờ.

Ả ta và Hiền phi Lữ Lan Song vốn là tỷ muội ruột nhưng ả ta là con thứ, còn Lữ Lan Song là con đích.

Một người là tần, một người là Hiền phi chưởng quản lục cung...

Ả ta sao có thể so sánh với Lữ Lan Song?

"Các ngươi lui hết đi, bệ hạ có khẩu dụ, không được quấy rầy Cố mỹ nhân nghỉ ngơi." Hiền phi đúng lúc lên tiếng, cắt ngang cuộc đối thoại giữa Lữ tần và Đức phi.

Đức phi cười khẽ, cũng không nói gì thêm, dẫn đại cung nữ đi trước một bước.