Giống như đang nói rằng…
Nếu không trả lại sự trong sạch cho nàng thì chính là hắn hồ đồ vô năng, nàng đành chịu xui xẻo.
Việc Cố mỹ nhân rơi xuống nước không liên quan đến nàng, hắn biết. Nếu muốn nhắm vào Cố mỹ nhân, mấy hôm trước khi ở trước mặt hắn, nàng đã có cơ hội bày mưu tính kế. Nàng không thèm nhắc đến một chữ, ngay cả người này cũng lười nhớ, sao lại chịu tốn công tính mạng người khác?
Nhưng thái độ của nàng như vậy...
Rõ ràng không nắm bắt được tâm tư của Vân Oanh nhưng Triệu Sùng lại cảm thấy mình bị mắng, trong lòng không khỏi khó chịu.
Đức phi liếc nhìn sắc mặt của Triệu Sùng, thấy mày mắt hắn hơi trầm xuống, liền cũng nghiêm mặt, quát lớn với Vân Oanh: "Vân tiệp dư, ngươi to gan! Nếu ngươi không có gì để biện bạch thì nhận tội chịu phạt, đừng có ở trước mặt bệ hạ mà làm càn!"
Vân Oanh không động đậy mày mắt, trong lòng cười lạnh.
[Cái này cũng được coi là làm càn sao?]
[Ừ, không sai, ta to gan, ta làm càn thì sao nào? Không phục thì cắn ta đi.]
"Thϊếp không dám, thϊếp xin tùy ý bệ hạ định đoạt."
Vân Oanh lười nghĩ lời biện bạch khác, trực tiếp lặp lại lời "làm càn" trước đó của mình.
Cuối cùng cũng nắm bắt được tâm tư của nàng, Triệu Sùng: "..."
Sự ngang ngược táo bạo của Vân Oanh, Triệu Sùng đã được lĩnh giáo từ hai ngày trước.
Lúc này nghe được tâm sự của nàng, hắn không hề kinh ngạc, chỉ cảm thấy càng chứng thực thêm tính cách khác thường, ẩn chứa sự phản nghịch trong nội tâm nàng.
Một lúc sau, hắn lại nghĩ, nàng hẳn cũng tin tưởng hắn.
Cho nên sau khi bị vu oan, nàng không biện giải nhiều, chuẩn bị giao phó mọi chuyện cho hắn xử lý.
Triệu Sùng nghĩ vậy, sắc mặt dịu đi đôi chút nhưng Đức phi nghe Vân Oanh nói lời qua loa cho có lệ thì lại nhíu mày. Thực ra, từ khi đại cung nữ của Cố Trăn Trăn là Thúy Mai chỉ nhận chiếc túi thơm kia, Đức phi đã cảm thấy nghi hoặc về phản ứng của Vân Oanh. Lúc này, Đức phi càng nghi ngờ hơn, cũng không đoán định được tâm tư của nàng.
Nếu nói Vân thị tâm cơ thâm sâu thì nàng dường như không biết lợi dụng chuyện này để cầu xin sự thương xót trước mặt bệ hạ.
Nếu nói nàng không có đầu óc thì phản ứng của nàng lại rất bình tĩnh, không hề thất lễ trước mặt vua.
Ngay cả Cố Trăn Trăn cũng biết phải nhân cơ hội này tỏ ra đáng thương.
Nhưng nàng chỉ thản nhiên nói rằng tùy bệ hạ định đoạt...
Đức phi suy nghĩ, trong lúc lơ đãng lại ngẩng đầu nhìn Vân Oanh đang đứng không xa.
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy ngắn màu tím nhạt, trên dây buộc trước ngực thêu hình hoa diên vĩ màu xanh, trang sức trên người cũng không nhiều, càng làm tôn lên vẻ thanh nhã. Trong số các phi tần mới vào cung, xét về nhan sắc, Vân thị không nghi ngờ gì là người đẹp nhất, lại đang ở độ tuổi xuân sắc, dù ăn mặc như vậy cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của nàng.
Nếu như dung nhan này thực sự khiến bệ hạ động lòng...
Đức phi chùng lòng, nhưng trên mặt lại cười khẩy: "Một tiểu nương tử thật là kiêu ngạo."
Đang định mượn cớ này để cảnh cáo Vân Oanh vài câu thì đột nhiên thấy Triệu Sùng đứng dậy, Đức phi im lặng, rồi nhìn bóng dáng màu vàng đi về phía Vân Oanh.
Nàng ta nghiến răng, đồng thời đứng dậy, bàn tay giấu trong tay áo lặng lẽ nắm chặt.
Triệu Sùng đi đến trước mặt Vân Oanh, cúi đầu nhìn nàng một lúc, thấy trâm cài trên tóc nàng đơn giản, thanh nhã quá mức, liền nhàn nhạt hỏi: "Trẫm ban cho nàng trang sức sao không thấy nàng đeo, có phải không vừa ý không?"