Thục Phi Hôm Nay Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 22

"Nếu không phải nàng ta thì còn có thể là ai?!"

Cố Trăn Trăn thấy Hiền phi có vẻ thiên vị Vân Oanh, chỉ cầu xin Triệu Sùng: "Bệ hạ, xin bệ hạ làm chủ cho thϊếp!"

Triệu Sùng vẫn chưa từng lên tiếng, sắc mặt lạnh lùng.

Tiếng lòng của những người xung quanh từ nãy đến giờ không ngừng truyền vào tai hắn, ồn ào vô cùng.

Ngoài Cố Trăn Trăn khẳng định Vân Oanh mưu hại nàng ta thì phần lớn hoặc là hóng hớt hoặc là hả hê.

Thậm chí còn có một người bận rộn ngâm thơ, thật sự là...

Triệu Sùng nghĩ đến đây, lòng chợt khựng lại.

Hắn chợt nhận ra rằng mình vẫn chưa nắm bắt được tiếng lòng của Vân Oanh.

Rõ ràng mũi dùi vụ việc Cố mỹ nhân rơi xuống nước đang hướng về phía nàng, vậy mà nàng lại không có bất kỳ suy nghĩ gì về chuyện này sao?

Triệu Sùng không lộ vẻ gì, nghiêng mắt nhìn, phát hiện Vân Oanh đang đứng ở nơi xa nhất so với giường. Mặc dù hôm qua Vân Oanh đã được tấn phong làm tiệp dư nhưng trong số các phi tần có mặt, nàng vẫn là người có địa vị thấp nhất, theo quy củ chỉ có thể đứng cuối hàng.

Đúng lúc này, Triệu Sùng đột nhiên nghe thấy một câu——

[Hoa này chăm đẹp thật.]

Tiếng lòng này đến từ Vân Oanh.

Triệu Sùng khựng lại, chú ý đến chậu lan hồ điệp trên giá hoa không xa bên cạnh Vân Oanh.

Chậu lan hồ điệp này nở rộ, hoa tươi tắn lại kiều diễm.

Nhưng trong cả căn phòng, chỉ có nàng là có tâm trạng thưởng hoa, mặc dù nàng đáng lẽ phải là người không có tâm trạng nhất.

"Đỡ mỹ nhân về giường, cho thái y vào bắt mạch." Trong phòng yên tĩnh một lúc lâu, Triệu Sùng trầm giọng nói, tự nhiên không ai dám trái lệnh, Cố Trăn Trăn cũng ngoan ngoãn để cung nhân đỡ về giường nằm.

Chỉ là Cố Trăn Trăn vốn tưởng Triệu Sùng sẽ đòi công đạo cho nàng ta nhưng lại thấy Triệu Sùng không nói thêm lời nào, phất tay áo quay người sải bước ra khỏi phòng.

Hành động này khiến nàng ta ngẩn người, cũng khiến các phi tần sửng sốt.

Hiền phi phản ứng nhanh nhất, an ủi Cố Trăn Trăn vài câu, rồi đuổi theo Triệu Sùng ra ngoài.

Những người khác cũng nhanh chóng đi theo.

Vân Oanh không để ý đến trò ra vào của các phi tần, cũng không để ý đến phản ứng của Triệu Sùng.

Nàng chậm rãi đi theo sau đoàn người ra ngoài.

Khi Vân Oanh ra khỏi phòng, Triệu Sùng đã ngồi ở vị trí trên cùng.

Hắn nhìn Vân Oanh, giọng nói nhàn nhạt trực tiếp gọi nàng: "Vân tiệp dư có lời gì muốn nói không?"

Vân Oanh bị gọi tên chậm rãi bước lên, nàng cúi đầu hành lễ với Triệu Sùng, bình tĩnh nói: "Tâu bệ hạ, thϊếp không có gì muốn nói." Không phải không có gì để nói, chỉ là không muốn nói.

Chỉ vài chữ như vậy đã khiến bên tai Triệu Sùng lại ồn ào trở lại.

Trong đó vẫn không có tiếng lòng của Vân Oanh.

Triệu Sùng cau mày.

Hắn nhìn chằm chằm Vân Oanh: "Vân tiệp dư có ý gì?"

"Tâu bệ hạ, chuyện hôm nay, thϊếp xin tùy bệ hạ định đoạt." Vân Oanh cúi đầu, giọng nói gần như không nghe ra có cảm xúc gì đặc biệt, chậm rãi nói: "Nếu bệ hạ cho rằng chuyện Cố mỹ nhân rơi xuống nước không liên quan đến thϊếp, thϊếp không nói gì. Nếu bệ hạ cho rằng chuyện Cố mỹ nhân rơi xuống nước có liên quan đến thϊếp, thϊếp cũng không nói gì, nguyện ý chịu phạt."

Ý tứ trong lời nói, chính là lời nào của Hoàng đế cũng là lời đúng.

Nhớ lại hôm trước Vân Oanh ở Thanh Trúc Các đã thầm chê hắn hồ đồ, mặc dù lúc này Vân Oanh không có suy nghĩ gì khác nhưng Triệu Sùng vẫn cảm thấy lời giải thích không liên quan này của nàng có phần mỉa mai, nghe không mấy thuận tai.