Thục Phi Hôm Nay Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 21

Triệu Sùng bước chân vào Thính Vũ Lâu, lại hỏi thêm một câu.

Hiền phi nói: "Thái y nói rằng Cố mỹ nhân hôn mê là do sặc nước, bình thường mà nói, chỉ cần tỉnh lại là không sao. Còn có bệnh trạng khác hay không, phải đợi Gố mỹ nhân tỉnh lại chẩn đoán lại mới có thể kết luận được."

Triệu Sùng gật đầu không dễ nhận ra, bước vào phòng trong, đi đến bên giường.

Người nằm trên giường vẫn chưa mở mắt nhưng tiếng lòng của nàng ta đã truyền đến bên tai Triệu Sùng.

[Bệ hạ đến rồi!]

[Hừ! Vân Oanh, ngươi hại ta đến nông nỗi này, lát nữa xem bệ hạ xử lý ngươi thế nào!]

Ngay sau đó, Triệu Sùng thấy Cố Trăn Trăn mơ màng tỉnh lại.

Nàng ta từ từ mở mắt, mí mắt khẽ nâng lên, ánh mắt dừng lại trên mặt hắn trong chốc lát, lập tức tràn ra nước mắt lấp lánh.

Cố Trăn Trăn đã tỉnh từ lâu nhưng nàng ta nghe thấy người bên dưới nói túi thơm là của cung nữ bên cạnh Vân Oanh, cũng nghe thấy Hiền phi phái người đi mời Triệu Sùng, vì vậy vẫn nhắm mắt chờ Hoàng đế. Hiện giờ Hoàng đế đã xuất hiện, nàng ta cuối cùng cũng có thể mở mắt, lời lẽ đã chuẩn bị trong thời gian giả vờ hôn mê cũng lập tức được dùng đến.

"Bệ hạ, thϊếp… thϊếp…"

Không biết Hoàng đế có nghe thấy tiếng lòng của nàng ta hay không, Cố Trăn Trăn vẫn tự mình diễn trò.

Lúc này, khuôn mặt nàng ta tái nhợt, giọng nói khàn khàn, nước mắt lưng tròng, nói không nên lời yếu đuối đáng thương.

Lẩm bẩm vài tiếng, Cố Trăn Trăn lại cúi mắt chậm rãi nói: "Bệ hạ, thϊếp… thϊếp không phải tự mình ngã xuống nước, mà là bị người hãm hại, bị người đẩy xuống nước. Lúc đó… thϊếp đang ngắm hoa bên ao sen, đột nhiên bị người từ phía sau đẩy mạnh một cái, mới ngã xuống nước… Thϊếp bình thường luôn giữ mình, cẩn thận lời nói việc làm, không ngờ lại gặp phải độc thủ như vậy…"

Nói xong, nàng ta đưa tay đưa chiếc túi thơm ướt sũng mà nàng ta vẫn nắm chặt đến trước mặt Triệu Sùng.

Cố Trăn Trăn lại ngẩng đầu nhìn Triệu Sùng, hai hàng nước mắt trong veo lăn dài, không kìm được bi phẫn: "Chiếc túi thơm này chính là thϊếp giật từ trên người kẻ độc ác đó!"

"Đây không phải là túi thơm của cung nữ bên cạnh Vân tiệp dư sao?!" Lời này vừa nói ra, mọi người theo tiếng nhìn lại, liền thấy một cung nữ vội vàng quỳ xuống dập đầu nhận tội: "Là nô tỳ lỡ lời, xin bệ hạ và nương nương thứ tội."

Người nói chính là đại cung nữ của Cố Trăn Trăn, Thúy Mai.

"Chiếc túi thơm của cung nữ hầu cận bên cạnh Vân tiệp dư?" Trước khi Triệu Sùng và Hiền phi lên tiếng, Đức phi khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: "Ngươi phải xem cho kỹ, nếu vu khống quý nhân bừa bãi, cẩn thận cái mạng của ngươi."

Cung nữ hầu cận Thúy Mai dập đầu nói: "Hôm trước, nô tỳ theo Cố nương tử đến Thanh Trúc Các chúc mừng Vân tiệp dư."

"Lúc đó, nô tỳ đã thấy cung nữ hầu cận Bích Liễu của Vân tiệp dư đeo chiếc túi thơm này trên người."

Cố Trăn Trăn nghe vậy, nắm chặt chiếc túi thơm trong tay, vừa khóc vừa nhìn Vân Oanh, không thể tin nổi nói: "Vân tiệp dư, trước kia tuy ta và ngươi có chút bất hòa nhưng ta chưa từng vì thế mà làm hại ngươi. Không ngờ ngươi lại độc ác đến vậy, bày mưu tính kế hại mạng ta!" Nàng ta khóc nức nở, vén chăn gấm bước xuống giường, quỳ lạy Triệu Sùng: "Xin bệ hạ làm chủ cho thϊếp!"

Lúc này, Hiền phi lên tiếng: "Cố mỹ nhân bình tĩnh lại, chuyện hôm nay ắt sẽ tra rõ. Nhưng chỉ dựa vào một chiếc túi thơm cũng không thể nói là liên quan đến Vân tiệp dư."