Sau Khi Vạn Người Ghét Bỏ Đi, Bọn Họ Hối Hận Rồi!

Chương 6

Vẻ ngoài của Úc Tầm Xuân rất ưa nhìn, môi đỏ răng trắng, đôi mắt tròn sáng, con ngươi đen láy như hắc diệu thạch vừa được vớt từ dưới suối lên.

Tuy nhiên gương mặt của cậu không thuộc kiểu dễ thương, đường quai hàm rõ nét và sống mũi cao thẳng đã vừa khéo trung hòa nét trẻ con của đôi mắt, tạo nên vẻ ngoài đậm chất Hong Kong với lông mày cao và đôi mắt sâu.

Khi cậu ngơ ngác nhìn Yến Thanh Xuyên bằng đôi mắt to tròn được khắp giới giải trí công nhận, Yến Thanh Xuyên chợt nhớ đến chú chó chăn cừu luôn tràn đầy năng lượng của nhà Tưởng Châu kia.

Không giống Úc Tầm Xuân trong trạng thái mơ màng, Yến Thanh Xuyên đang hoàn toàn tỉnh táo.

Khó có thể nói việc tối qua cùng người ta lên giường không phải do du͙© vọиɠ làm cho mờ mắt, nhưng anh nhanh chóng nhận ra điều bất thường trong những đòi hỏi liên tục và mất hết lý trí của Úc Tầm Xuân.

Anh phải nửa kéo nửa lôi cậu vào bồn tắm ngâm nước lạnh một lúc lâu, thì Úc Tầm Xuân mới lấy lại chút ý thức.

Nhưng người này tỉnh lại còn phiền hơn cả lúc mê man. Thứ Yến Thanh Xuyên nhớ rõ nhất chính là hình ảnh cậu nước mắt lã chã bám chặt lấy mình khóc lóc, đôi mắt to như hai vòi nước mất khóa, ban đầu chỉ là tiếng thút thít không thành tiếng, phải đến khi Yến Thanh Xuyên cưỡng ép tách miệng cậu ra, cậu mới khóc thành tiếng.

Trông như thể vừa chịu uất ức gì lớn lắm.

Rồi cậu vừa khóc vừa hùng hổ chửi rủa, khi thì chửi vài cái tên xa lạ, khi thì chửi Yến Thanh Xuyên là đồ tồi, ngay cả đèn trần sáng chói cũng bị cậu mắng vài câu, vừa buồn cười vừa đáng yêu, hành Yến Thanh Xuyên tới hơn nửa đêm, khiến anh dở khóc dở cười.

Còn Úc Tầm Xuân, ngủ một giấc dậy thì chẳng nhớ gì cả.

Chỉ là ánh mắt sau khi tỉnh lại tuy lanh lợi và đề phòng, nhưng vẻ mặt phiền muộn của cậu lại không giấu được, trông thật ngốc nghếch.

Ngay cả khi Yến Thanh Xuyên nói thẳng hết mọi chuyện, Úc Tầm Xuân vẫn chưa phản ứng kịp: "Hả?"

Yến Thanh Xuyên: "Em không thấy có gì đó không đúng sao?"

Úc Tầm Xuân cố gắng nhớ lại, rồi chẳng nhớ được gì.

Nhưng nói một cách khoa học, nếu say đến mức không biết gì thì cậu cũng không thể nào cương được.

Huống chi là còn chiến đấu với người ta đến tận sáng.

Cậu càng nghĩ càng thấy kì lạ.

Yến Thanh Xuyên thấy cậu nhíu mày, liền nhắc nhở: "Nghĩ xem sau khi uống ly rượu nào thì em thấy chóng mặt rồi nóng ran đi."

Shhh…

Úc Tầm Xuân thật sự không nhớ nổi.

Trong bữa tiệc đó, quản lý đã tìm cho cậu ba mươi mấy người, cả đám chơi bời náo nhiệt, ai cũng có thể tới uống hai ba ly với cậu.

Mà cũng không logic lắm, mấy quản lý tìm đến cậu đều không quen biết, cho dù có biết thì cũng chỉ biết cậu là một diễn viên mờ nhạt bị cả mạng xã hội ghét bỏ, ngôi sao nhỏ có chút tiền đến những nơi ăn chơi như vậy cũng không phải là người đầu tiên, đâu phải đại gia lắm tiền nhiều của, cần gì phải bỏ thuốc cậu chứ?

Cậu nghĩ mãi không ra, nhìn chằm chằm Yến Thanh Xuyên vài giây: "Chẳng lẽ là anh?"

Yến Thanh Xuyên: "..."

🙂

Đúng lúc nhân viên phục vụ phòng đến đưa quần áo, Yến Thanh Xuyên cười nhạt với Úc Tầm Xuân rồi đứng dậy rời đi.

Tức thì Úc Tầm Xuân mới nhận ra gương mặt Yến Thanh Xuyên quả thật xa lạ, chưa từng thấy trong phòng riêng bao giờ.