Sau Khi Vạn Người Ghét Bỏ Đi, Bọn Họ Hối Hận Rồi!

Chương 5

Anh vừa quét mã, miệng cũng không chịu thua: "Giờ thì sợ tôi có bệnh rồi à."

Úc Tầm Xuân đen mặt không nói gì, chuyện này cậu thật sự không thể trút giận lên người khác được, bởi vì cậu nhớ hình như cuối cùng cậu đã yêu cầu rất nhiều lần không cần mang thứ đó, nhưng người đàn ông vẫn luôn không đồng ý mà.

Cậu bắt đầu đổ lỗi: "Lúc đó tôi không tỉnh táo, nên không thể nào chịu trách nhiệm cho lời nói và hành động của mình được, anh đã không muốn rồi thì phải kiên trì đến cùng chứ, sao lại mềm lòng giữa chừng!"

Yến Thanh Xuyên giải thích: "Em yên tâm, tôi không có bệnh, lúc đó tôi không đồng ý là vì sợ em có bệnh, kết quả em cứ ở đó vừa khóc vừa làm ầm lên nói đó là lần đầu tiên của em, trách tôi chê bai em, nước mắt nước mũi dính đầy người tôi, tôi thật sự không lay chuyển được em nên đành lựa chọn tin tưởng em."

"Lúc đó em còn nói một câu mà em không nhớ sao?" Người đàn ông nhìn cậu: "Em nói "Nhanh lên, tôi không có bệnh, anh không được thì nói", em nói xem có người đàn ông nào nghe câu này mà chịu cho nổi?"

Khóe môi anh mang theo chút cười khẽ, vẻ mặt mang chút trêu chọc khiến Úc Tầm Xuân nhớ đến một câu nói nổi tiếng trên mạng một thời - Khi tôi trả lời như thế thì ngài nên ứng phó ra sao.

Úc Tầm Xuân cứng họng.

Cái thìa múc cháo dừng giữa không trung một lúc, rồi "cạch" một tiếng rơi vào bát.

"Không thể nào!!!"

Giọng cậu lạc hẳn đi, như thể con chim sẻ đậu trên ngọn cây ở dưới lầu khách sạn cũng phải giật mình bay lên vì tiếng hét kinh hãi của cậu.

"Anh nói tôi..." Vừa khóc vừa làm ầm lên hả?

Úc Tầm Xuân đưa hai ngón tay chỉ qua chỉ lại giữa hai người, vẻ mặt không dám tin cuối cùng cũng gom thành một câu đầy vẻ mạnh mẽ: "Không thể nào, anh đừng hòng lừa tôi."

Nói xong, trong đầu cậu chợt lóe lên một vài hình ảnh rời rạc.

Chạm phải ánh mắt đen thẳm của Yến Thanh Xuyên, Úc Tầm Xuân im lặng dời mắt, rồi uống một ngụm cà phê: "Tuyệt đối không thể nào."

Tất cả cảm xúc của cậu đều hiện rõ trên mặt, sự chột dạ cũng rất rõ ràng.

Yến Thanh Xuyên bưng cà phê lên, che đi nụ cười bên môi.

Úc Tầm Xuân quay lưng về phía anh, nắm chặt tay đập mạnh vào đầu mình mấy cái.

Ngu ngốc quá Úc Tầm Xuân ơi, mới có mấy ly rượu mà đã khiến mày thành ra thế này!

Cậu vô thức thốt ra lời nói trong lòng, Yến Thanh Xuyên liền nói: "Em nghĩ chỉ là do rượu thôi sao?"

Úc Tầm Xuân quay đầu lại: "Ý anh là sao?"

Yến Thanh Xuyên day day thái dương, nhìn kỹ mới thấy trên mặt anh cũng có chút mệt mỏi.

Không chỉ Úc Tầm Xuân cảm thấy mình bị vắt kiệt sức, Yến Thanh Xuyên cũng vậy, sau một đêm vật lộn cũng không khá hơn là bao.

Anh hỏi: "Em có biết tối qua chúng ta đã làm mấy lần không?"

Mặt Úc Tầm Xuân ngơ ngác.

Người đàn ông giơ một bàn tay lên.

Úc Tầm Xuân trợn to mắt, với số lần thế này mà cậu không bị tinh tẫn nhân vong, cậu cũng thật có thiên phú đó chứ.

Không phải... Cậu trừng mắt nhìn người đàn ông: "Vậy mà anh còn đếm được, anh biếи ŧɦái thật đấy."

"Đó là trọng điểm sao?" Yến Thanh Xuyên bất lực: "Trọng điểm là số lần này không bình thường, em bị người ta bỏ thuốc rồi."

Úc Tầm Xuân: "Hả?"