"Úc Tầm Xuân." Giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai, Úc Tầm Xuân quay đầu lại, Tịch Dư Phức đang đứng trên tầng hai.
Úc Tầm Xuân có ngoại hình giống mẹ, đặc biệt là đôi mắt to, gần như giống hệt Tịch Dư Phức.
Nhưng khác với đôi mắt đen láy sáng long lanh của Úc Tầm Xuân, trong mắt Tịch Dư Phức không có mấy ánh sáng, ánh mắt lạnh lùng không giống như đang nhìn con trai ruột, mà giống như đang nhìn một tác phẩm không vừa ý nào đó.
Tịch Dư Phức mân mê chuỗi tràng hạt trong tay, lạnh nhạt nói: "Lên đây, mẹ có chuyện muốn nói với con."
Úc Tầm Xuân vừa chạm mắt bà là không nhịn được bực bội.
Cậu tặc lưỡi một cái, mang vẻ mặt khó chịu đi lên lầu.
Trong phòng Tịch Dư Phức có mùi đàn hương thoang thoảng, khi Úc Tầm Xuân đến, bà đang chắp tay đứng trước tượng Phật.
Úc Tầm Xuân khoanh tay dựa vào cửa, cũng không bước vào: "Có chuyện gì thì nói nhanh lên, con còn bận."
"Bận đi tìm em trai con gây sự à?" Tịch Dư Phức mở mắt liếc cậu.
Úc Tầm Xuân: "Con không có em trai."
Tịch Dư Phức không sửa lời cậu, ngược lại thuận theo chỉ trích: "Nhìn con đứng không ra đứng kìa, về nhà cũng ầm ĩ là cái dạng gì, cái bộ dạng này của con, lấy gì mà tranh với Úc Trì Hạ chứ?"
Lại nữa rồi.
Úc Tầm Xuân biết bà gọi mình lên đây không có gì tốt đẹp, nói đi nói lại vẫn là cho rằng cậu không bằng Úc Trì Hạ, sau này sẽ không tranh giành được tài sản hay đại loại như vậy.
Cậu thậm chí còn muốn nói, bà niệm Phật bao nhiêu năm rồi nhưng lòng tham vẫn lớn như thế, không sợ Phật tổ ông ấy không vui sao.
Nhưng lời đến bên miệng, lại nuốt trở vào.
Nói những điều này cũng chẳng ích gì.
Cậu để hết ngoài tai, nghe bà lải nhải vài câu là được rồi.
"Mẹ gọi con lên đây chỉ để nói với con chuyện này thôi sao?" Úc Tầm Xuân đứng thẳng dậy: "Nói xong thì con đi đây."
"Mẹ cho con đi rồi à?" Tịch Dư Phức vẫn giữ thái độ lạnh lùng đó: "Bây giờ con càng ngày càng không nghe lời, hồi nhỏ chẳng phải như vậy."
Úc Tầm Xuân chỉ cảm thấy cạn lời.
Từ nhỏ đến lớn, Úc Tầm Xuân chưa từng nghe được một lời khen ngợi nào từ miệng bà, để được khen thì cho dù sốt bốn mươi độ cũng không quên học bài, vì bà từng là nghệ sĩ cello nên để làm bà hài lòng, cậu đã luyện đàn đến mức ngất xỉu, nhưng dù cậu có cầm bảng điểm toàn điểm xuất sắc hay giải nhất cuộc thi, thứ cậu nhận được cũng mãi mãi chỉ là ...
"Có gì mà đáng tự hào chứ."
"Một chút thành tích đã tự mãn."
"Con còn kém xa hai chữ xuất sắc."
Cho dù Úc Tầm Xuân có nỗ lực thế nào, cậu cũng chưa từng nhận được một lời khen ngợi nào từ Tịch Dư Phức.
Sau khi Úc Trì Hạ đến thì càng tệ hơn.
Trong mắt bà, Úc Tầm Xuân vốn đã không đủ hoàn hảo, lại thêm một khuyết điểm nữa ... là không được lòng như Úc Trì Hạ.
Bây giờ cậu đã lớn, bà lại bắt đầu hoài niệm về cậu lúc nhỏ.
Còn muốn kiểm soát cậu như hồi nhỏ sao?
Đúng là muốn ăn rắm mà.
"Chân mọc trên người con, đi hay không còn cần mẹ cho phép sao?" Úc Tầm Xuân cười lạnh: "Hay là con không nghe lời thì mẹ lại muốn dùng gia pháp như hồi nhỏ?"
Tịch Dư Phức mân mê chuỗi tràng hạt: "Tin của con mẹ đã xem rồi."
"Ồ," Úc Tầm Xuân ngạc nhiên: "Mẹ còn lên mạng nữa à, hợp thời thật đấy."
Tịch Dư Phức không để ý đến lời mỉa mai của cậu, từ trước tới nay hai mẹ con luôn như vậy, như nước với lửa.
Bà lẩm bẩm: "Ba con vẫn chưa biết chuyện con nhốt Úc Trì Hạ trong đám cháy. . ."
Vừa nghe câu này, Úc Tầm Xuân lập tức nổi trận lôi đình: "Cái gì mà con nhốt Úc Trì Hạ trong đám cháy? Vụ cháy đó không hề liên quan gì đến con!"
Tịch Dư Phức nhìn cậu, rõ ràng là vẻ mặt "tự con biết rõ".
"Vụ cháy đó có liên quan đến con hay không thì mẹ không quan tâm, nhưng mọi người đều cho là do con gây ra, truyền đến tai ba con cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi." Tiếng tràng hạt va vào nhau vang lên khe khẽ, tờ giấy tuyên chép kinh Phật trên bàn bị gió ngoài cửa sổ thổi cho nhấc lên, Úc Tầm Xuân nghe thấy giọng nói lạnh lùng của mẹ mình: "Con nghĩ giữa con và Úc Trì Hạ, ông ta sẽ chọn ai?"
Nhìn vào đôi mắt bình tĩnh ấy, tất cả lửa giận của Úc Tầm Xuân tan biến trong phút chốc.
Cậu thậm chí còn chẳng buồn mở miệng ra để mỉa mai Tịch Dư Phức nữa.