Kim Ốc Tàng Giao

Chương 9

Hắn không biết rằng sau bảy ngày mình sẽ có người đến cứu, không biết mình sẽ có thể đứng lên lần nữa. Hắn chỉ biết rằng mình đã mù, chân đã phế, bị đuổi khỏi tông môn mà chỉ vài ngày trước hắn còn là đệ tử nội môn của Quy Nhất Tông, tiền đồ rộng mở, phong thái hiên ngang. Những công tử nhà giàu như nguyên chủ thậm chí còn chẳng có cơ hội tiếp xúc với hắn.

Triệu Văn Tranh hồi tưởng lại, nhận ra người trước mắt này mới chỉ có mười bảy tuổi.

Nếu ở hiện đại thì chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi.

Bàn tay Triệu Văn Tranh khẽ run.

Từ tối qua đến giờ, trong lòng cậu luôn giằng co giữa nỗi bất an và áy náy.

Nhưng giờ khắc này, cuối cùng cũng đã có một bên giành chiến thắng.

Cậu nhìn gương mặt của Du Chiêu, cuối cùng cũng từ gương mặt gầy gò, tái nhợt ấy tìm ra được vài nét non nớt.

Cậu thử thăm dò, nắm lấy tay Du Chiêu.

Cảm nhận được bàn tay ấy khẽ cứng lại, cậu lập tức tinh tế buông ra, chỉ nghiêm túc nói:

"Ta nói thật đấy. Chúng ta báo một tiếng với phụ mẫu huynh rồi về Tuyên Châu, được không?"

Hàng mi của Du Chiêu khẽ rủ xuống, nét mặt hắn cũng trở nên mơ hồ theo.

Triệu Văn Tranh chỉ nghe thấy hắn nhẹ giọng đáp: "Được."

Đã quyết định về Tuyên Châu, tất nhiên phải chào từ biệt phụ mẫu của Du Chiêu.

Sau bữa sáng, Triệu Văn Tranh liền cùng Du Chiêu đến nhà phụ mẫu hắn.

Cậu không biết địa chỉ nhưng với tình trạng hiện tại của Du Chiêu cũng không thể đi bộ. Trong biệt viện có sẵn xe ngựa, cậu chỉ cần bảo phu xe đưa họ đến nhà Du Chiêu là được.

Du Chiêu xuất thân nghèo khó, nhà hắn nằm ở vùng ngoại ô, bốn người chen chúc trong một căn nhà gỗ nhỏ, em trai em gái còn bé, cả gia đình chỉ dựa vào phụ thân hắn làm thợ mộc để sinh sống.

Triệu Văn Tranh xuống xe, bảo phu xe chờ bên ngoài, còn cậu thì bế Du Chiêu xuống xe lăn, đẩy hắn đi vào trong, vừa đi vừa nói:

"Du Chiêu, đến rồi."

Lúc này đang giữa cuối thu, quanh nhà họ Du trồng mấy cây ngân hạnh, lá đã chuyển thành sắc vàng rực rỡ.

Thỉnh thoảng gió thu thổi qua, những chiếc lá vàng lác đác rơi xuống.

Nhà họ Du rất yên tĩnh.

Hôm qua là ngày "đại hỷ" khi Du Chiêu và Triệu Văn Tranh thành thân nhưng nơi này lại chẳng có chút không khí vui vẻ nào.

Cửa đóng chặt, cũng không nghe thấy tiếng người.

Triệu Văn Tranh có chút ngỡ ngàng: "Sao trông như không có ai ở nhà vậy?"

Du Chieu nói: "Có người đấy, ngươi gõ cửa thử đi."

Đây là nhà hắn đương nhiên Triệu Văn Tranh nghe lời hắn.

Cậu bước qua thềm cửa, gõ lên cánh cửa gỗ đã cũ theo năm tháng.

Một lúc lâu sau, cửa mới khẽ mở ra một khe hở, từ trong truyền ra một giọng nói rụt rè:

"Ai vậy?"

Triệu Văn Tranh vô thức quay đầu nhìn Du Chiêu.

Du Chiêu nói: "Là muội muội ta."

Triệu Văn Tranh liền đáp: "Ta là… Phu quân của ca ca muội."

Cánh cửa lập tức mở toang, một cô bé đứng trước cửa mừng rỡ reo lên:

"Ca ca! Ca ca về rồi!"

Cô bé cao chưa đến ngực Triệu Văn Tranh, gầy gò nhỏ nhắn, bộ quần áo trên người vì giặt quá nhiều lần mà đã bạc màu không còn nhận ra được màu sắc ban đầu.

Cô bé vừa nói vừa định chạy ra ngoài nhưng lại nhanh chóng liếc Triệu Văn Tranh bằng ánh mắt sợ sệt, nhỏ giọng hỏi:

"Muội có thể nói chuyện riêng với ca ca một lát không?"

Triệu Văn Tranh nghe vậy, lập tức tránh sang bên nhưng ngay sau đó liền nghe cô bé lí nhí gọi một tiếng:

"… Tẩu tẩu."

Triệu Văn Tranh: "…"

Cậu cười khổ: "Được rồi, được rồi, đi đi."

Cậu tự giác lui sang một bên.

Nhưng hai huynh muội họ chưa kịp nói được mấy câu thì từ gian nhà phía đông đã vọng ra một giọng nói yếu ớt của nữ nhân:

"Kiều Kiều, con đang nói chuyện với ai vậy?"

Cô bé Kiều Kiều cao giọng đáp: "Mẫu thân! Ca ca về rồi!"

Nói xong, cô bé quay đầu nhìn Triệu Văn Tranh, trong ánh mắt có chút sợ hãi cũng có chút tò mò.

Triệu Văn Tranh mỉm cười với cô bé.

Như được khích lệ bởi nụ cười của cậu, sự sợ hãi trong mắt Kiều Kiều dần vơi đi, cô bé lấy hết can đảm nói thêm một câu:

"Ca ca về cùng với tẩu tẩu!"

Nụ cười của Triệu Văn Tranh lập tức cứng lại: "…"

"Thôi được rồi, chỉ cần muội vui là được."

Du Chiêu đứng bên cạnh dường như cũng không thể nghe tiếp được nữa, khẽ nhíu mày, sửa lại: "Kiều Kiều, gọi là ca ca là được rồi."

Du mẫu không biết họ đang nói chuyện gì bên ngoài nhưng khi nghe đến từ "tẩu tẩu", giọng bà rõ ràng trở nên căng thẳng hơn: "Mời họ vào đi."

Đã gần trưa mà Du phụ vẫn chưa về. Kiều Kiều vào nhà mang ra mấy chiếc ghế, ngượng ngùng cười với Triệu Văn Tranh: "Ca ca và tẩu tẩu... À không, ca ca ngồi đi."

Ngưỡng cửa nhà họ Du rất cao, xe lăn không thể đi qua được. Triệu Văn Tranh không đủ sức bế cả Du Chiêu lẫn chiếc xe lăn vào nhà vì vật liệu làm xe lăn đều chọn loại tốt nhất nên rất nặng.

Thế nên chỉ có thể bế Du Chiêu vào trước.

Còn xe lăn, tạm để bên ngoài vậy.