"Đúng." Triệu Văn Tranh nói đến đây, không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp khó tả. Cậu nhìn khuôn mặt trắng bệch, dịu dàng của Du Chiêu, tim bỗng dưng đập nhanh, không suy nghĩ mà thốt ra một câu: "Chúng ta đã bái đường thành thân rồi, ít nhất cũng nên gặp phụ mẫu ta một lần chứ?"
Vừa dứt lời, căn phòng lập tức yên lặng.
Triệu Văn Tranh hoàn hồn lại, suýt nữa cắn trúng lưỡi mình.
Cậu tự hỏi mình bị sao vậy, rõ ràng đang nói chuyện nghiêm túc, ngay cả chuyện giữ mạng cũng chưa chắc chắn, trái tim cậu còn nhảy loạn làm gì.
Cho dù không có vấn đề gì thì Du Chiêu cũng chỉ là người cậu mới quen vài ngày, sao cậu có thể nói ra lời nhẹ dạ như thế với hắn chứ.
Sau khi cậu suy nghĩ xong lại nhìn thấy môi của Du Chiêu. Do sức khỏe kém, sắc môi hắn cũng nhợt nhạt. Môi trên rất mỏng, nhưng môi dưới lại hơi đầy đặn, trông có vẻ…
Triệu Văn Tranh đột ngột đứng bật dậy.
Động tác của cậu quá mạnh làm Du Chiêu giật mình, hỏi: "Sao vậy?"
"Ta chợt nhớ ra còn có việc, phải xử lý trước! Huynh cứ suy nghĩ đi, nếu thấy ổn thì hôm nay chúng ta có thể khởi hành luôn."
Dứt lời, cậu như bị lửa cháy đến nơi, cuống cuồng chạy ra ngoài.
Cửa phòng "rầm" một tiếng đóng lại.
Tiếng bước chân hoảng loạn dần xa.
Nụ cười dịu dàng, vô hại trên mặt Du Chiêu biến mất, hắn chống người ngồi dậy, thẳng thắn "nhìn" về phía cửa.
Biểu cảm buồn bã có chút hoảng loạn lúc trước của hắn giờ đã biến mất hoàn toàn thay vào đó là gương mặt vô cảm. Đôi mắt tuy vẫn vô thần nhưng giữa hàng chân mày lại phủ một tầng bóng mờ mịt, khí chất cũng thay đổi hoàn toàn tựa như một vị thần vô danh nào đó vừa giáng lâm trên người hắn.
Hồi lâu sau, khí thế ấy mới từ từ tiêu tán. Hắn nheo mắt lại, từng chữ từng chữ gọi tên: "Triệu, Văn, Tranh."
Triệu Văn Tranh chạy như bị ma đuổi, đến khi ra xa mới dừng bước vẫn chưa hoàn hồn.
Cậu đã bị bản thân dọa sợ.
Nói ra thì có chút xấu hổ, Triệu Văn Tranh sống hai mươi lăm năm trong thế giới cũ nhưng chưa từng yêu đương lần nào.
Cậu không phải là người đặc biệt thông minh, từ nhỏ đã học trong môi trường toàn nhân tài, để duy trì thành tích xuất sắc, cậu phải bỏ ra nỗ lực nhiều hơn người khác.
Thực ra cậu rất đẹp trai, kiểu dáng vẻ chính trực, sáng sủa, dễ gần, từ bé đến lớn không thiếu người theo đuổi nhưng cậu chưa từng yêu đương.
Việc học đã đủ mệt rồi lấy đâu ra thời gian yêu đương.
Cuối cùng cũng học xong thạc sĩ vừa có thời gian thì lại xuyên không.
Nhưng dù chưa từng yêu đương, cậu vẫn biết rõ xu hướng tìиɧ ɖu͙© của mình.
Cậu biết mình thích đàn ông.
Nhưng người đó… Sao có thể là Du Chiêu được?
Dù lúc mới xuyên qua, cậu có nói mấy câu đó với Du Chiêu nhưng tất cả chỉ là lời nói dối để giữ mạng.
Cậu chưa từng nghĩ giữa cậu và Du Chiêu sẽ có gì xảy ra.
Kết quả! Cậu sống hơn hai mươi năm ở thế giới cũ mà chưa từng rung động vì ai, vậy mà vừa rồi, tim cậu lại đập thình thịch vì một người đàn ông chỉ mới quen được nửa ngày.
Thật quá vô lý.
Triệu Văn Tranh bóp trán, cảm thấy mình cần một điếu thuốc.
Cậu nhớ đến khuôn mặt của Du Chiêu, nhớ đến hàng lông mi dài như cây quạt nhỏ của hắn, nhớ đến dáng vẻ thanh tú, nho nhã của hắn.
Du Chiêu thực sự rất khác với những người bạn cùng chơi với cậu ở kiếp trước.
Nhưng dù có khác thế nào, cậu cũng không nên có suy nghĩ kia với người ta.
Bây giờ không phải lúc để nảy sinh những suy nghĩ đó.
Cậu giơ tay, vỗ mạnh vào mặt mình, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Sau khi làm xong công tác tư tưởng, Triệu Văn Tranh liền quay trở lại.
Lần này, cậu mang theo bữa sáng.
Cậu bế Du Chiêu lên xe lăn, hai người cùng nhau ăn sáng.
Du Chiêu mới bị mù gần đây, rõ ràng vẫn chưa quen, cầm đũa rất khó khăn chỉ có thể dùng thìa từ tốn ăn.
Triệu Văn Tranh hỏi hắn: "Chuyện tôi nói lúc nãy, huynh đã suy nghĩ thế nào rồi?"
Du Chiêu lại im lặng một lúc, rồi nói: "Ngươi… Thật sự muốn chữa trị cho ta?"
Giọng hắn rất nhẹ, mang theo chút cảm xúc mơ hồ khó hiểu.
Triệu Văn Tranh nghe vậy, vô thức hiểu nhầm khoảng ngừng ngắn đó là một sự "thận trọng dè dặt", bỗng chốc sững lại thầm nghĩ, vậy ra ngay từ đầu hắn đã không nghĩ rằng nguyên chủ sẽ thực sự chữa trị cho hắn sao?
Thế thì, việc hắn đồng ý "gả" cho nguyên chủ chỉ sợ là để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, căn bản chưa từng nghĩ đến bản thân.
Cậu nhớ lại nội dung cuốn sách mình từng đọc.
Du Chiêu trải qua nhiều thăng trầm, cuối cùng từ một thiếu niên ngây thơ ở thôn quê chưa từng thấy thế gian, lột xác trở thành một tu sĩ quyền lực, tâm cơ thâm trầm.
Nhưng vì đây là một quyển tiểu thuyết "sảng văn", điểm nhấn nằm ở quá trình vươn lên từ vực thẳm còn những đau khổ khi rơi xuống vực lại chỉ được lướt qua vài dòng.
Khi là độc giả, bảy ngày chỉ là hai chữ mà thôi. Nhưng giờ đây khi ở trong cuộc, nghe Du Chiêu nhẹ giọng hỏi như vậy, Triệu Văn Tranh mới bàng hoàng nhận ra bảy ngày đó với hắn mà nói hẳn là vô cùng khó khăn.