Triệu Văn Tranh đóng cửa lại, đi xa thêm một chút, xác nhận Du Chiêu sẽ không nghe thấy cuộc nói chuyện, mới hạ giọng hỏi: "Ta bảo ngươi hầu hạ… Phu nhân, sao lại để người khác vào?"
Tiểu tư oan ức vô cùng: "Công tử, không phải ngài đã dặn rằng Từ công tử có thể tùy ý vào tìm ngài sao?"
Triệu Văn Tranh: "???"
Cậu cau mày, theo bản năng muốn phản bác "Nói bậy, ta khi nào nói thế" nhưng ngay giây tiếp theo, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ.
Cậu nhớ mang máng trong nguyên tác có nhắc đến, nguyên chủ từng si mê vị sư huynh họ Hứa kia nhưng không được đáp lại đành tìm một công tử thế gia có diện mạo tương tự để kết giao, từ đó đi đâu cũng phải đi cùng để tiện "nhìn người mà tưởng nhớ".
Người đó… Chẳng lẽ chính là Từ Phong sao?
Triệu Văn Tranh sững người hồi lâu, bất lực xua tay: "Thôi vậy."
"Về sau, không được để hắn đến gần phu nhân, nhớ chưa?"
Người hầu vội vàng đáp: "Dạ!"
Triệu Văn Tranh nhíu chặt mày: "Ngươi lui xuống đi."
Người hầu vâng dạ, quay người rời đi.
Nhưng mới đi được mấy bước, Triệu Văn Tranh lại không yên tâm, lớn tiếng gọi: "Khoan đã!"
Người hầu quay đầu lại.
Triệu Văn Tranh nhìn thẳng vào mắt đối phương, nghiêm túc dặn dò: "Y là phu nhân của ta, thấy y cũng như thấy ta, tuyệt đối không được làm trái lời y, rõ chưa?"
"Dạ!" Người hầu đáp, sau đó cẩn thận hỏi: "Nhưng công tử, nếu phu nhân nói khác với lời của ngài thì sao…?"
Triệu Văn Tranh chẳng cần suy nghĩ: "Nghe y."
Người hầu cung kính đáp "Vâng" rồi lui xuống.
Triệu Văn Tranh đi tới đi lui vài vòng, thấp thỏm nghĩ lần này chắc không xảy ra sai sót gì lớn đâu nhỉ.
Tên Từ Phong kia… Cậu thật sự không ngờ.
Tiểu thuyết này viết theo góc nhìn của Du Chiêu, những gì liên quan đến nguyên chủ chỉ miêu tả rằng hắn nhỏ nhen, độc ác, còn những chuyện không liên quan đến nhân vật chính thì đương nhiên sẽ không được nhắc đến nhiều.
Khi còn là độc giả, Triệu Văn Tranh lại càng không thể chú ý đến nhiều thứ như vậy.
Đến mức bây giờ đứng yên tại chỗ, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Ngươi còn bao nhiêu bất ngờ nữa mà trẫm chưa biết đến?
Cậu nặng nề lau mặt một cái, xoay người quay lại.
Vừa rồi bị Từ Phong xen ngang, cậu suýt nữa quên mất chuyện chính.
Cậu đẩy cửa bước vào thấy Du Chiêu đã nằm xuống lại nhưng không tiếp tục ngủ mà hơi nghiêng đầu, mắt mở to, không biết đang nghĩ gì.
Triệu Văn Tranh để ý thấy hắn đang nhìn về phía cửa sổ. Lúc này trời đã sáng dần, cậu đứng sau bức bình phong cũng có thể thấy rõ biểu cảm của hắn.
Mà trong thế giới của Du Chiêu, kể từ ngày nguyên chủ ra tay với hắn chỉ e rằng bầu trời chưa từng sáng lên lần nào nữa.
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi nhẹ nhàng thở dài.
Du Chiêu quay đầu lại: "Văn Tranh?"
Giọng nói ấy vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại mang theo chút bất an khó nhận ra. Triệu Văn Tranh nghe xong trong lòng mềm nhũn, ngẩng mặt đi đến mép giường: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"
Du Chiêu mỉm cười nhạt nhẽo: "Không ngủ được."
Hắn khẽ nói: "Những ngày qua, ta đã ngủ quá nhiều rồi."
Triệu Văn Tranh lập tức á khẩu.
Cậu cảm thấy rối bời hít sâu một hơi, đối diện với đôi mắt trống rỗng của Du Chiêu, tim nóng lên, không kiềm được mà thấp giọng nói: "Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa."
Du Chiêu: "Hả?"
Triệu Văn Tranh ngồi xuống mép giường.
Chăn của Du Chiêu chỉ đắp đến eo, hai tay đặt trên chăn. Triệu Văn Tranh cúi đầu nhìn cổ tay gầy gò của hắn, lòng càng thêm thương xót, nghiêm túc nói: "Du Chiêu, chúng ta về thôi."
Du Chiêu khẽ sững người: "Về đâu?"
"Về Tuyên Châu." Tuyên Châu chính là nơi tọa lạc của tông môn Quy Nhất Tông.
Nguyên chủ dù được cưng chiều trong gia tộc nhưng cũng không đến mức muốn làm gì thì làm. Nhà họ Triệu là một thế gia có tiếng, dù là vì danh dự hay sự phát triển lâu dài của gia tộc, họ cũng không thể để con cháu làm càn, tránh chọc vào những người không nên động vào. Chính vì vậy, nguyên chủ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để Du Chiêu trở về Tuyên Châu.
Chỉ trong nơi khép kín này, đối phương mới có thể tự do không bị ràng buộc.
Nhưng lúc này, Triệu Văn Tranh lại nói muốn đưa hắn trở về.
Du Chiêu không trả lời ngay, có vẻ rất bất ngờ. Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ nói: "Nhưng… Tại sao ngươi lại muốn đưa ta về?"
"Bởi vì ta muốn chữa khỏi cho huynh." Triệu Văn Tranh nói: "Hôm qua lúc ta vào đây, vốn dĩ là muốn nói chuyện này, kết quả bị cái tên nào đó xen ngang, suýt thì quên mất."
Du Chiêu khẽ nhướng mày: "Cái tên nào đó?"
"Chính là kẻ sáng sớm đến quấy rầy huynh đó." Triệu Văn Tranh xoa xoa mũi, nói: "Nói chuyện chính đi, ta nhớ hôm qua lúc ôm huynh, chân huynh vẫn còn cảm giác. Nếu nhanh chóng chữa trị, chắc chắn có thể hồi phục. Hơn nữa nhà ta ở ngay Tuyên Châu, chỗ này lại hẻo lánh, trở về rồi sẽ có điều kiện tốt hơn."
Biểu cảm của Du Chiêu có chút kỳ lạ trong thoáng chốc: "Ngươi muốn đưa ta về nhà ngươi?"