Du mẫu đang bệnh không thể rời giường chỉ có thể nói chuyện với họ qua cánh cửa.
Trong lúc trò chuyện, khóe mắt Triệu Văn Tranh bỗng bắt gặp một cái bóng nhỏ bé. Nhìn kỹ lại đó là một cậu bé gầy gò, nước da ngăm đen đang nép sau cánh cửa nối giữa nhà chính và bếp, len lén quan sát họ.
Không cần hỏi cũng biết, đó chính là đệ đệ của Du Chiêu.
Gần trưa, Du phụ vẫn chưa về. Du mẫu giữ họ lại dùng bữa trưa, Triệu Văn Tranh có chút do dự thì Du Chiêu liền nói: "Không sao đâu, nếu ngươi không muốn ăn cũng không cần miễn cưỡng."
Triệu Văn Tranh nhỏ giọng đáp: "Không phải là ta không muốn ở lại..."
Chủ yếu là nhìn tình cảnh nhà họ Du, giữ họ lại ăn một bữa e là một gánh nặng không nhỏ.
Cậu có thể nhìn ra được sự xuất hiện của mình dường như chỉ mang đến áp lực và lo lắng cho căn nhà này.
Nhưng cậu vẫn ở lại.
Kiều Kiều chạy vội vào bếp nấu ăn. Triệu Văn Tranh quan sát ngôi nhà, lòng có chút nặng nề.
Thông thường, nhà chính sẽ là nơi rộng rãi và sáng sủa nhất trong một căn nhà. Nhưng ngay cả nơi này ở nhà họ Du cũng chật hẹp và tối tăm, nền đất lồi lõm, may mà được quét dọn sạch sẽ nếu không không biết sẽ thế nào nữa.
Rõ ràng, việc kết thân với gia đình giàu có của nguyên chủ không mang lại lợi ích gì cho nhà họ Du.
Những lời nguyên chủ nói sẽ giúp đỡ nhà họ Du, chữa bệnh cho Du mẫu chỉ là lời nói suông mà thôi.
Triệu Văn Tranh nhìn về phía bếp, có chút bứt rứt, không kìm được mà nói: "Kiều Kiều mới mười tuổi thôi đúng không?"
"Đã mười hai rồi." Du Chiêu dường như hiểu ý cậu, bình tĩnh đáp, "Nhưng đúng là từ năm mười tuổi, muội ấy đã bắt đầu làm những việc này."
Trước khi Kiều Kiều mười tuổi, chính Du Chiêu là người lo toan mọi việc trong nhà.
Chăm sóc kế mẫu bệnh nặng, trông nom các đệ muội còn nhỏ, thỉnh thoảng còn phải theo phụ thân ra ngoài làm việc.
Thực ra, lúc đầu cuộc sống không quá vất vả.
Nhưng năm Du Chiêu mười tuổi, Du mẫu sinh em trai út thì sức khỏe suy kiệt, mọi việc trong nhà đều đổ dồn lên vai hắn.
Đến năm mười lăm tuổi, khi nhìn thấy mẫu thân sắp không qua khỏi, đúng lúc đó tông môn Quy Nhất tổ chức kỳ tuyển chọn đệ tử mười năm một lần. Du Chiêu may mắn được chọn. Tông môn ra tay, dùng linh dược cứu sống mẫu thân hắn nhưng từ giây phút đó, Du Chiêu đã mang nợ với tông môn.
Một đệ tử mới nhập môn như hắn phải mất hai năm mới trả hết khoản nợ đó. Tưởng rằng cuộc đời sắp bước sang trang mới thì lại bị nguyên chủ đẩy vào một vực sâu khác.
Triệu Văn Tranh im lặng một lúc, đột nhiên đứng dậy.
Du Chiêu nghiêng đầu nhìn cậu: "Sao vậy?"
"Ta..." Triệu Văn Tranh chà xát tay, "Ta đi giúp một chút."
Du Chiêu thoáng sững sờ, sau đó nói: "Không cần đâu, ngươi là khách. Bọn nó làm được mà."
"Bọn nó" chính là Kiều Kiều và đứa nhỏ mới bảy tuổi.
Triệu Văn Tranh bước vào căn bếp đơn sơ thấy Kiều Kiều đang rửa nồi. Vì không đủ cao, cô bé phải đứng trên ghế mới với tới bếp. Chiếc ghế có bốn chân đứng trên nền đất gồ ghề, theo động tác của cô bé mà lắc lư, Triệu Văn Tranh thấp thỏm lo cô bé sẽ ngã xuống.
Phía sau bếp, cậu nhóckia đang nhóm lửa.
Hai đứa trẻ này có lẽ chưa từng tiếp xúc nhiều với người lạ, vừa thấy cậu vào, đôi mắt to tròn đều đổ dồn về phía cậu.
Triệu Văn Tranh gãi mũi, nói với Kiều Kiều: "Để ta giúp muội nhé."
Kiều Kiều có chút hoảng hốt, quay đầu về phía nhà chính kêu: "Ca ca, huynh ấy..."
"Ta đã nói với ca ca muội rồi." Triệu Văn Tranh cố gắng mỉm cười thân thiện, quay sang nhìn cậu nhóc: "Được rồi, nhường chỗ cho ta đi."
Cậu nhóc còn nhút nhát hơn cả Kiều Kiều, nghe vậy liền rụt rè đứng dậy, lộ ra gương mặt lấm lem vài vệt than đen.
Triệu Văn Tranh giúp cậu nhóc lau sạch gương mặt, đưa cậu nhóc vào nhà chính chơi với Du Chiêu.
Cậu nhóc liền chạy tới trốn sau lưng Du Chiêu.
Du Chiêu xoa đầu đệ đệ mình nhưng lại nói với Triệu Văn Tranh: "Ngươi thật sự không cần làm những việc này."
"Huynh sợ ta làm hỏng việc sao?" Triệu Văn Tranh cố tỏ ra nhẹ nhàng, cười với hắn: "Đừng lo, chỉ là nhóm lửa thôi, ta vẫn làm được."
Nói xong, cậu quay lại bếp.
Cậu mặc áo gấm lụa là, hoàn toàn không hợp với căn bếp đơn sơ này. Kiều Kiều lo lắng: "Ca ca, huynh là khách..."
"Ta tính là khách gì chứ." Triệu Văn Tranh nhìn xung quanh, cắn răng, trêu đùa cô bé: "Vừa rồi muội không phải còn gọi ta là tẩu tẩu sao?"
Kiều Kiều ngơ ngác một lúc, không hiểu: "Nhưng ca ca bảo muội không được gọi như vậy mà?"
"Không phải ý đó!" Triệu Văn Tranh sợ cô bé lại gọi thêm một tiếng "tẩu tẩu", vội nói: "Ý ta là, ta và ca ca muội đã thành thân, vậy chúng ta là người một nhà. Muội nghĩ xem, nếu ca ca muội ở đây, huynh ấy cũng sẽ giúp muội, đúng không?"
Kiều Kiều ngây ngẩn nhìn cậu: "Người nhà?"