Xe ngựa dừng lại trước cổng doanh trại ngoại thành.
Khi họ đến nơi, thời gian vẫn còn sớm. Ngay khi vừa xuất hiện, một vị thuộc tướng thân tín trong quân đội đã ra đón tiếp Ninh Kiệt. Sau khi được nghênh đón vào trong, Ninh Phù ngoan ngoãn đi theo sát nhị ca. Thế nhưng, khi bước sâu vào bên trong doanh trại, ánh mắt nàng không khỏi bị thu hút bởi những chiếc l*иg sắt khổng lồ xếp dọc hai bên bãi đất.
Tổng cộng có khoảng hai mươi chiếc l*иg, bên trong là bóng tối đen kịt. Ngược sáng, Ninh Phù nheo mắt nhìn nhưng vẫn không thể thấy rõ bên trong chứa gì.
Chẳng lẽ là thú săn được? Nàng thầm đoán. Những chiếc l*иg này khiến nàng nhớ đến những cuộc săn bắn của phụ hoàng, nơi các loại thú hiếm đều bị bắt nhốt, từ báo đốm, cáo tuyết, đến hươu nai lông vằn.
Ánh mắt nàng chưa kịp rời đi, một binh sĩ mặc giáp bất chợt xuất hiện phía trước. Tay gã cầm một chiếc thùng gỗ, chậm rãi tiến đến mở khóa một chiếc l*иg. Bằng động tác thô bạo, hắn kéo mạnh thứ bên trong ra ngoài. Ninh Phù mở to mắt kinh hãi khi nhận ra đó không phải là thú vật, mà là một cơ thể người.
“Trong l*иg nhốt người ư…” Nàng hoảng sợ, vội nép sau lưng nhị ca.
Thấy vậy, vị thuộc tướng đứng bên cạnh lập tức giải thích: “Công chúa chớ kinh sợ. Những kẻ này đều là nô ɭệ Nam Việt quốc mới tiến cống, chưa được thuần hóa. Tất cả đều mang dã tính của dân man di, nhưng vài ngày nữa, sau khi chịu đủ hình phạt, bọn chúng sẽ không dám ngang ngược nữa.”
Nghe xong, Ninh Kiệt khẽ cau mày, ánh mắt không vui nhìn thuộc tướng, như muốn trách hắn lắm lời. Thuộc tướng nhận ra, lập tức cúi đầu im lặng.
Tuy nhiên, Ninh Phù lại lên tiếng: “Dã tính? Ta thấy họ bị nhốt đến kiệt sức, còn chút hơi thở nào đâu.”
Thuộc tướng hơi ngập ngừng, cẩn thận liếc nhìn Ninh Kiệt, sau đó mới khó khăn đáp lời: “Những kẻ này vừa vào doanh trại đã gây rối không ngừng, vì vậy chúng thần đành phải bỏ đói ba ngày để dằn mặt.”
“Bỏ đói ba ngày?” Ninh Phù ngạc nhiên, sắc mặt biến đổi đầy kinh hãi.
Nàng nhìn những người trong l*иg, họ bị bỏ đói dưới trời nắng gắt, thân xác lả đi trông còn thảm hơn những con mồi trong chuyến săn của phụ hoàng.
Nhưng đây là con người…
Lòng nàng thắt lại, định nói gì đó thì bất chợt nghe tiếng thét đau đớn vang lên. Nàng giật mình nhìn về phía âm thanh, thấy tên lính mở l*иg khi nãy đã ngã xuống đất, tay bê bết máu. Trước mặt gã, người nô ɭệ Nam Việt quốc trong l*иg đã đứng thẳng dậy, toàn thân toát ra sát khí lạnh lẽo.
Y xoay người, ánh mắt sắc lạnh quét thẳng về phía nàng.
Ninh Phù run rẩy, lòng bàn tay siết chặt, cảm giác như ánh mắt căm hận của y đang ghim chặt lấy mình.