Tiểu Công Chúa Và Ác Nô

Chương 4

Đông Mai và Thu Quỳ theo hầu Ninh Phù từ lúc còn nhỏ, nghe vậy lập tức hiểu ngay công chúa có ý xuất cung. Hai người vội khuyên nhủ: “Công chúa thân phận cao quý, sao có thể đến nơi sơ sài như doanh trại. Hơn nữa, chỗ đó còn giam giữ đám nô ɭệ Nam Việt quốc mới tiến cống, chưa được thuần phục, đó là một nơi rất hỗn loạn.”

Ninh Phù tự biết nặng nhẹ, trong lòng đã quyết, nàng nói: “Lúc đó ta sẽ cải nam trang, nhờ Nhị ca giúp đỡ, nhân lúc thị vệ Võ Anh Môn đổi ca, ta sẽ lẻn ra ngoài.”

“Cái này…”

Nghe vậy, Đông Mai và Thu Quỳ đều lộ vẻ do dự, trong lòng thầm nghĩ, công chúa sắc nước hương trời thế này, dù có búi tóc giấu ngực, tẩy hết phấn son, e rằng vẻ mỹ miều vẫn lộ rõ.

Một mỹ nam phong lưu đến thế, ai lại tin cho được?

Chỉ là lâu nay Hoàng thượng và Thái tử chiều chuộng vô hạn, còn căn dặn thị vệ nhắm mắt làm ngơ mỗi khi Ngũ công chúa xuất cung, thành ra công chúa cứ ngỡ rằng mình cải trang khéo léo, không ai nhận ra.

Hai người không dám nói ra, chỉ đành im lặng, chỉ mong Thái tử đi cùng sẽ bảo vệ được công chúa khỏi mạo phạm.

_____

Bảy ngày sau, cuối cùng Ninh Phù cũng được như ý nguyện. Nàng vận một bộ nam trang màu xám giản dị, tinh tươm, trên đầu đội mũ trùm cùng màu, ung dung ngồi trong xe ngựa hướng về doanh trại ngoại thành. Đồng hành cùng nàng chính là Thái tử Ninh Kiệt, cả hai vi hành trong trang phục thường dân để theo dõi cuộc tỷ võ.

Bên trong xe ngựa, Ninh Phù tựa người lặng lẽ ngồi một lát, sau đó quay sang nhìn Ninh Kiệt, ánh mắt tinh nghịch chớp chớp, cười nói: “Nhị ca, ban đầu muội cứ tưởng phải năn nỉ mãi mới được theo huynh, không ngờ huynh lại đồng ý dễ dàng như vậy.”

Ninh Kiệt nhìn nàng, khuôn mặt không đổi sắc, nhàn nhạt đáp: “Dù sao cuối cùng ta cũng không cản được muội, hà tất phải phí công vô ích.”

“Là vậy sao.” Ninh Phù khẽ mỉm cười, giọng nói chợt pha chút trêu đùa: “Muội còn tưởng huynh giống muội, cũng sốt ruột muốn đến doanh trại để gặp Ngôn Sanh cơ đấy.”

Nghe vậy, chân mày Ninh Kiệt thoáng nhíu lại, ánh mắt hơi lóe lên rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Hắn nghiêm nghị nhìn nàng, giọng điệu lạnh lùng: “Phù nhi, xe mới vừa ra khỏi cung, giờ quay lại vẫn còn kịp.”

Ninh Phù lập tức thu mình, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, không dám chọc ghẹo thêm. Nàng lúng túng chữa lời: “Được rồi, muội không nói nữa. Nhị ca lần này đi là để bảo vệ muội thôi mà.”

Ninh Kiệt im lặng, không đáp lại lời trêu đùa của nàng.