Quả nhiên là Thu Quỳ đã nghe được gì đó, sau khi nghe nàng nói thì trả lời: “Hình như khi ở trên triều bệ hạ có hỏi về chuyện này, vì vậy tin tức mới lan truyền ra ngoài, nhưng bệ hạ không buông lời trách cứ mà chỉ nói bậc nữ nhi không thua đấng mày râu, hai người so tài võ nghệ cũng không phải là chuyện lớn, thế là đã đồng ý để bọn họ đến doanh trại ở ngoài thành tổ chức một trận so tài võ nghệ, coi như là đánh nhau xong mới thành bạn.”
Ninh Phù nghe vậy, nàng xoay người lại, ngạ nhiên nói: “So tài võ nghệ? Lại còn tổ chức lớn đến vậy à?”
Đông Mai nói tiếp: “Tạ cô nương là bạn thân của điện hạ, điện hạ lo lắng cũng là chuyện thường tình, nhưng Tạ thị là dòng dõi nhà tướng và là trụ cột vững vàng của Đại Lễ, Tạ cô nương lại rất giỏi võ nghệ, nếu bàn về phong độ tư thái thì chắc chắn không thua phụ huynh, điện hạ cứ yên tâm, công chúa Nam Việt chỉ là người được phái đến dâng cống phẩm của một nước nhỏ mà thôi, không đủ sức để đe dọa gì đâu ạ.”
“Đúng vậy, nhất định trận so tài võ nghệ ở doanh trại ngoài thành sẽ náo nhiệt lắm đây.” Thu Quỳ ở bên cạnh kích động nói xen vào.
Nghe vậy, vẻ mặt Ninh Phù lại không nhẹ nhõm như hai nha đầu kia, có một chuyện mà các nàng ấy không biết, nửa tháng trước khi Tạ Ngôn Sanh dẫn binh đến Tung Sơn để tiêu diệt thổ phỉ, trong quá trình truy đuổi đã không cẩn thận để nỏ bắn bị thương ở tay, mọi người cho rằng vết thương của nàng ấy đã lành, nhưng chỉ có một mình Ninh Phù biết, nỏ nhọn bằng thép kia có chứa độc, bây giờ Ngôn Sanh vẫn đang dưỡng thương, bả vai vẫn chưa khỏi.
Nam Việt đã bị quản thúc, bị ép dâng tặng lễ vật nhiều năm, rõ ràng lần này công chúa Nam Việt không có ý tốt, Ngôn Sanh đang bị thương, trận so tài võ nghệ này phải làm sao đây?
Ninh Phù lo lắng cho bằng hữu nên tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, thế là căn dặn: “Các ngươi đừng làm ầm lên, len lén ra ngoài dò la xem khi nào sẽ diễn ra trận so tài võ nghệ.”
Hai người Đông Mai và Thu Quỳ đã theo Ninh Phù từ nhỏ, thế nên khi vừa nghe nàng nói như vậy thì lập tức biết là nàng có ý định xuất cung, thế là vội lên tiếng khuyên bảo: “Công chúa là cành vàng lá ngọc, thân phận tôn quý biết bao, sao có thể đặt chân đến những nơi thô sơ như doanh trại chứ, sợ rằng làm vậy là không đúng với quy củ, vả lại chỗ đó còn đang giam giữ những nam nô do Nam Việt mới tiến cống, bọn họ còn chưa được triều ta thuần hóa, thật sự là một nơi rất hỗn loạn.”
Ninh Phù tự biết chừng mực, trong lòng đã đưa ra chủ kiến thì sẽ không nghe khuyên ngăn: “Đến khi đó cứ nữ giả nam trang là được, ta sẽ nhờ Nhị ca lén dẫn ta ra ngoài cung lúc thị vệ Võ Anh Môn thay ca.”
“Chuyện này…”
Nghe nàng nói vậy, vẻ mặt Đông Mai và Thu Quỳ lộ rõ vẻ chần chừ, trong lòng thấy sai, dựa vào dung mạo khuynh quốc khuynh thành của Công chúa, cho dù có quấn bọc ngực và lau lớp trang điểm thì dung mạo xinh đẹp từ trong xương cốt vẫn không phai nhòa.
Tiểu lang quân xinh đẹp đến thế thì ai mà tin cho nổi chứ?
Chẳng qua là do bệ hạ và Thái tử điện hạ quá cưng chiều nàng cho nên đã dặn dò thị vệ tuần tra mắt nhắm mắt mở để Ngũ công chúa điện hạ lén lút chuồn ra khỏi cung, sau nhiều lần như thế, tất nhiên sẽ khiến Công chúa hiểu lầm là mình cải trang rất hoàn hảo nên đã qua mặt thành công.