Ninh Phù nhấc váy lên, đôi mắt đẹp rủ xuống, ánh mắt lần lượt đảo qua các cái khay gỗ trên tay nhóm cung nhân, nàng từ tốn nói: “Xưa nay Đại tỷ luôn thích mặc đồ màu sáng, vậy giữ lại hai xấp lụa màu hoa san phàn trắng và hoa lan xanh. Còn về phần trang sức, ta chỉ cảm thấy cây trâm oanh vũ mạ vàng phối với ngọc trai là đẹp nhất, giữ nó lại đi.”
“Vâng.”
Nghe nàng căn dặn, nhóm cung bộc cung kính đáp vâng, sau đó khom người, lần lượt rời khỏi chủ điện, chỉ để lại hai tỳ nữ thϊếp thân là Đông Mai và Thu Quỳ bên cạnh Công chúa.
Sau khi đóng chặt cửa điện lại, tỳ nữ Đông Mai cẩn thận cất lễ vật được ban thưởng vào kho, sau đó cười nói: “Công chúa chọn đồ cho bản thân rất quá lại, nhưng khi chọn đồ cho Trưởng công chúa lại rất tận tâm, chẳng lẽ Công chúa nhớ trưởng tỷ rồi ư?”
Ninh Phù ngồi vào ghế để trang điểm, bởi vì Thu Quỳ khéo tay hơn nên từ trước đến nay công việc trang điểm luôn do nàng ấy đảm nhiệm, lúc này nàng ấy ngồi quỳ bên Ninh Phù để chải tóc mai cho nàng, nghe vậy thì cũng hùa theo: “Chuyện này mà còn phải hỏi nữa à? Hôm qua Công chúa cứ than vãn với chúng ta, nói là ở Hậu cung rất chán nên đang hối hận vì không theo Thái hậu nương nương đến chùa Thiền Hư để dâng hương đó.”
Sau khi Đông Mai cất kỹ lễ vật được ban thưởng, nàng ấy vòng qua tấm bình phong vào trong phòng, còn cong môi hùa theo: “Công chúa chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, thiền viện là nơi tĩnh dưỡng, nếu ở lại lâu thì chẳng phải sẽ khiến Công chúa của chúng ta cảm thấy ngột ngạt khó chịu ư?”
Chỉ vừa qua giờ thìn, bởi vì phải nhận thưởng nên Ninh Phù mới thức dậy, sau khi nàng ngồi xuống thì đã không nhịn được mà ngáp trước gương đồng, cảm giác buồn ngủ vẫn chưa biến mất, bởi vì hai nha đầu chọc cười ngay bên tai nên toàn bộ cơn buồn ngủ còn sót lại của nàng đã biến mất hoàn toàn.
“Hay lắm, sáng sớm còn chưa dùng bữa sáng mà các ngươi đã tràn đầy sức sống, thậm chí có tâm tư để trêu chọc ta nữa.”
Đông Mai và Thu Quỳ nhìn nhau rồi bật cười, vội vàng nhận sai.
Đương nhiên là Ninh Phù sẽ không so đo với các nàng ấy, nàng ngước mắt nhìn tóc mai vừa được chải chuốt kỹ lưỡng trong gương, nàng vừa lòng ngắm nhìn bản thân, sau đó vươn tay lên tự mình điều chỉnh ngay ngắn cây trâm hoa bên cạnh tóc mai, nàng nói: “Thôi, niệm tình ngươi khéo tay, Đông Mai tận tâm, chốc nữa các ngươi đến chỗ để cống phẩm của Nam Việt chọn thứ mà mình thích đi.”
Công chúa thật hào phóng, những trang sức trâm vòng mà nàng tùy ý ban tặng cho hạ nhân trong Chỉ Tê điện này, đôi khi những nương nương cung tần có địa vị thấp cũng không theo kịp nàng.
Hai tỳ nữ được thưởng thì vội quỳ xuống đất cung kính tạ ơn nàng, Ninh Phù dời ánh mắt đi, suy nghĩ chuyển sang chuyện khác, nhắc đến cống phẩm của Nam Việt, nàng chợt nhớ đến một chuyện.
“Phải rồi, ta nghe nói trong đoàn sứ thần Nam Việt đến dâng tặng cống phẩm có cả công chúa Nam Việt, tính cách nàng ta rất ngang ngược, vừa rồi khi vào cửa thành đã đối đầu với Ngôn Sanh, không ai chịu nhường ai, cuối cùng vì để không làm chậm trễ chính sự nên đã thỏa thuận là sẽ tự mình giao đấu với nhau, chuyện này có phải là sự thật không?”
Nhóm tỳ nữ trong nội viện các cung đều lén có khuê mật hay các hảo bằng hữu, đôi khi tin tức truyền cho nhau còn nhanh hơn các chủ tử, cho nên Ninh Phù mới hỏi các nàng ấy.