Ninh Phù nâng váy đi ra, đôi mắt đẹp rũ xuống, ánh mắt từ tốn nhìn lướt qua những khay gỗ lê trên tay các cung nhân, chậm rãi cất giọng: “Đại tỷ xưa nay thích mặc màu nhạt, cứ để lại hai cuộn lụa trắng sơn trà và xanh lan tiêu đi, còn về phần trang sức, ta thấy phần lớn đều không có gì khác biệt, chỉ cảm thấy cây trâm cài đầu hình chim oanh vàng rực có đính viên ngọc lăn tròn trong chiếc khay mà A Tú đang cầm trên tay rất vừa mắt, để nó lại đi.”
“Vâng.”
Nhận được phân phó, các cung nhân đều vội vàng cúi đầu cung kính đáp, sau đó cúi người hành lễ rồi lần lượt lui ra khỏi chính điện, chỉ để lại hai thị nữ thân cận bên cạnh công chúa, Đông Mai và Thu Quỳ.
Khi cửa điện khép lại, tỳ nữ Đông Mai cẩn thận thu dọn lễ vật vào trong kho, sau đó mỉm cười nói: “Công chúa chọn đồ cho mình thì tùy ý, nhưng chọn cho trưởng công chúa lại cực kỳ dụng tâm, công chúa đây là đang nhớ trưởng tỷ sao?”
Ninh Phù một lần nữa ngồi xuống bàn trang điểm, vì Thu Quỳ khéo tay hơn nên từ trước đến nay việc chải tóc trang điểm đều do nàng ấy đảm nhận. Lúc này, Thu Quỳ đang ngồi quỳ bên cạnh giúp nàng búi tóc, nghe Đông Mai nói vậy cũng ngước mắt lên phụ hoạ: “Còn phải hỏi sao, chẳng phải hôm qua công chúa vừa than trước mặt chúng ta, nói rằng hậu cung chán đến mức hối hận vì không đi theo Thái hậu nương nương đến chùa Thiền Hư dâng hương sao?”
Đông Mai cất đồ xong cũng đi vòng qua tấm bình phong trước mặt tiến vào nội điện, cong môi cười phụ hoạ: “Công chúa cũng chỉ nói miệng vậy thôi, thiền viện là nơi thanh tịnh, nếu ở đó lâu, e là công chúa của chúng ta không bị chán đến héo mòn mới lạ.”
Giờ mới qua giờ Thìn, Ninh Phù cũng vừa dậy để tiếp nhận ban thưởng. Ngồi xuống, nàng còn không kìm được ngáp dài trước gương đồng, cơn buồn ngủ chưa tan hẳn. Nhưng nghe hai nha đầu cười đùa, nàng lại thấy tỉnh táo hẳn.
“Thôi nào, sáng sớm còn chưa dùng điểm tâm, các ngươi đã tinh thần phấn chấn như thế, còn bày trò chọc ghẹo ta.”
Đông Mai và Thu Quỳ liếc nhau cười, vội cúi đầu nhận lỗi.
Ninh Phù tất nhiên sẽ không so đo với các nàng, ngẩng lên nhìn vào gương, thấy mái tóc vừa được búi rất hài lòng, nàng nghiêng người ngắm nghía, sau đó tự tay chỉnh lại chiếc trâm hoa bên tóc, rồi nói: “Được, thấy tay nghề khéo léo, Đông Mai lại tận tâm, lát nữa các ngươi qua chọn vài món lễ vật Nam Việt quốc tiến cống mà mình thích đi.”