Tiểu Công Chúa Và Ác Nô

Chương 6

Thấy người Nam Việt kia không rên một tiếng nào mà chỉ cố nén cảm giác đau đớn kịch liệt, máu tươi không ngừng chảy xuống từ cánh tay, Ninh Phù mở to mắt, sợ đến mức không dám di chuyển.

“Trần Giác, ngươi còn không mau dừng tay!” Ninh Kiệt chạy đến ngăn cản, thấy thế thì lập tức đưa tay ra chặn trước mặt Ninh Phù, sợ nàng sẽ bị dọa sợ.

“Vâng!”

Trần Giác sững sờ quay đầu lại, nhìn thấy Công chúa đang run rẩy và ánh mắt trách cứ của Thái tử điện hạ, gã lập tức nhận ra mình đã gây tai vạ, thế là vội thu tay về, không quan tâm đến việc người bị thương có thể mất máu quá nhiều, dẫn đến tử vong do gã đường đột rút kiếm ra.

Một tiếng rên đau truyền vào tai, Ninh Phù khó khăn lấy lại bình tĩnh, thử gạt cánh tay của Nhị ca đang bảo vệ trước mặt mình ra, nàng nhìn sang, chỉ thấy trong vũng máu có một đôi mắt vừa sáng ngời vừa tàn bạo dừng trên người mình.

Tên nô ɭệ kia đang cong môi mỉm cười, không rõ ý vị nhưng chắc chắn không có ý tốt.

______

Ninh Phù bị dọa sợ, tạm thời được thu xếp ở lều trại của Tạ Ngôn Sanh, có Ninh Kiệt ở bên cạnh, nàng uống vài chén trà nóng, một lúc lâu sau mới có thể bình tĩnh khỏi nỗi sợ.

Lúc này, Tạ Ngôn Sanh nghe tin cũng đã chạy tới, nàng ấy tiến nhanh về phía trước, ánh mắt lo lắng dừng trên người Ninh Phù, sau khi thấy nàng không bị sao thì mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời quỳ xuống đất ôm quyền thi lễ với bộ áo giáp mũ sắt nặng nề trên người.

“Vi thần bái kiến Thái tử điện hạ, Công chúa điện hạ.”

Ninh Kiệt nhìn về phía Tạ Ngôn Sanh, môi mỏng mấp máy, nâng tay đáp: “Không cần đa lễ.”

“Vâng!”

Tạ Ngôn Sanh đứng dậy, chần chừ một lúc rồi bước đến bên cạnh Ninh Phù, giọng nói dịu dàng: “Thân phận của điện hạ cao quý, sao có thể đến những nơi thế này? Rốt cuộc vừa nãy là người nào lỗ mãng như vậy, dám vung kiếm thấy máu ngay trước mặt điện hạ, nếu biết được danh tính của gã, ta nhất định sẽ trừng trị gã một trận.”

“Ngôn Sanh.” Ninh Phù chủ động nắm tay của nàng ấy, lắc đầu giải thích: “Ta không sao, vả lại lúc đó Trần phó úy cũng không biết ta đứng sau lưng gã.”

Tạ Ngôn Sanh khựng lại khi nghe nàng nói vậy, biết rằng mình đã lỡ lời, Trần phó úy Trần Giác là người dưới trướng Thái tử, cho dù chức quan dưới nàng ấy thì cũng không đến lượt nàng ấy trừng trị.

Nàng ấy quay đầu, cứng rắn giải thích với Ninh Kiệt: “Thái tử điện hạ, vừa rồi thuộc hạ nóng lòng nên đã lỡ miệng nói sai.”

Ánh mắt Ninh Kiệt sâu xa, giọng điệu thản nhiên: “Trần Giác nên bị trừng trị, việc này giao cho Tạ tướng quân, ngươi không cần phải nhân nhượng.”

Tạ Ngôn Sanh chần chừ một lúc, sau đó cung kính lĩnh mệnh.

Nghe thấy bọn họ nhắc đến Trần Giác, Ninh Phù ở bên cạnh không nói lời nào, nhưng trong lòng lại nhớ đến người có đôi mắt đỏ tươi bị nhốt bên trong l*иg sắt.

Nàng chưa từng bị người nào nhìn bằng ánh mắt dữ tợn chứa đầy căm thù như vậy, cứ giống như dã thú trong rừng sâu đang theo dõi con mồi, ngay sau đó giơ móng vuốt lên và nhào về phía trước, nó sẽ cắn đứt cổ của con mồi không có chút do dự.

Sắc mặt Ninh Phù tái nhợt, cổ họng trở nên khô khốc, nàng thở vào rồi thở ra, cố gắng duy trì vẻ mặt như bình thường, không muốn để Ninh Kiệt và Ngôn Sanh nhìn ra sự khác thường của nàng.

Chuyện nàng bị một nô ɭệ dọa sợ, rõ ràng không phải là chuyện vẻ vang gì.