Kha Hành Chu nhìn xuống theo lời bà ta. Quả nhiên, viền giày của ba người đều bị bám bẩn ở các mức độ khác nhau, ống quần còn vương cả vệt bùn. Nhưng dù vậy, vẫn có thể thấy đây đều là những thứ đắt tiền, quý giá.
Hoàn toàn đối lập với căn nhà mục nát này.
Cậu chẳng mấy bận tâm, nhanh chóng dời ánh mắt đi, nhìn về phía người cuối cùng trong nhóm:
“Vẫn chưa tìm được đứa con ruột thực sự của nhà các người à? Cứ tiếp tục thế này thì tôi phải đòi tiền bồi thường tổn thất tinh thần đấy.”
Kha Chính Nghiệp lại nổi trận lôi đình:
“Tôi đang nói chuyện với cậu đấy! Nhìn anh trai cậu làm gì? Cậu còn dám nhắc đến chuyện này à? Cậu chiếm mất vị trí của con trai ruột tôi suốt hai mươi năm, thế mà đây là cách cậu ‘báo hiếu’ với cha mẹ à? Còn dám đòi tiền bồi thường tinh thần!”
Kha Thần Dật im lặng: “…”
Anh ta cũng thấy nghẹn lời. Tính khí của cha mình đúng là quá nóng nảy.
Hít sâu một hơi, Kha Thần Dật cố gắng trình bày ngắn gọn lý do:
“Đã tìm thấy rồi. Nhưng xảy ra chút rắc rối nên bây giờ chúng tôi cần cậu…”
Kha Chính Nghiệp lập tức cắt ngang, tức giận gào lên:
“Nói cho rõ ràng đi! Tôi nuôi cậu bao nhiêu năm, chưa từng bạc đãi cậu ngày nào. Tôi còn chưa đòi cậu số tiền đã bỏ ra nuôi cậu suốt hai mươi năm qua, cậu nên thấy biết ơn đi!”
Bà Kha không thể chịu nổi đôi giày bị dính bùn, miễn cưỡng tiến lại gần chiếc bàn gãy một chân, rút một xấp khăn giấy ra vừa nắm cánh tay của Kha Thần Dật vừa nhón chân lau giày.
Kha Thần Dật vừa kéo cha, vừa đỡ mẹ, tiếp tục nói với vẻ khó khăn:
“…Chúng tôi cần cậu tham gia cùng Nguyên Bạch vào một chương trình tuyển chọn thực tập sinh, phối hợp để giúp em ấy được ra mắt.”
“Kha Nguyên Bạch à?” Kha Hành Chu nhướng mày, đầy vẻ khinh bỉ:
“Chỉ là một chuyện nhỏ nhặt như ra mắt thôi mà cũng cần phải huy động lớn thế này sao?”
Kha Thần Dật tỏ ra không được tự nhiên, chẳng nói gì thêm. Ngược lại, Kha Chính Nghiệp càng nổi trận lôi đình, khiến ai nấy đều nhức đầu.
Kha Hành Chu chẳng hề bị ảnh hưởng, ánh mắt chuyển sang bà Kha:
“Tôi sẽ được lợi gì?”
Bà Kha cố lau giày thêm một hồi, nhưng không thể làm sạch được, lại còn khiến mấy viên đá đính trên giày dính đầy bùn đất.
Gân xanh trên trán người phụ nữ luôn ôn hòa này giật giật. Bà ta ném vỏ hộp khăn giấy rỗng đi, mất hết kiên nhẫn:
“500 vạn, căn nhà này nếu cậu thích thì cũng cho cậu luôn. Sau này, chúng ta không còn liên quan gì tới nhau, chúng tôi cũng sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Bà ta hiểu rất rõ tính cách của đứa con trai này. Quả nhiên, vừa nhắc tới tiền, mắt Kha Hành Chu lập tức sáng rực.