Kha Hành Chu và đứa trẻ quay về hướng phát ra âm thanh, mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có ba người đứng ở cửa: hai nam, một nữ, đều ăn mặc sang trọng, khí chất vượt trội.
Người vừa quát chính là người đàn ông trung niên bụng bự đứng ở giữa.
Lúc này ông ta đang vô cùng tức giận, ánh mắt nhìn Kha Hành Chu như nhìn thấy một tội nhân không thể tha thứ.
Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh khoác tay ông ta, có lẽ là vợ của ông ta, nhưng do bảo dưỡng tốt nên nhìn chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, trông không lớn hơn người đàn ông trẻ đứng bên kia là mấy.
Đứa trẻ nhìn lần lượt qua mặt họ, không nhận ra ai, khều nhẹ Kha Hành Chu: “Họ tìm anh à?”
Kha Hành Chu hờ hững đáp: “Bố mẹ hờ của tôi với anh trai hờ thôi.”
Không khí yên lặng trong chốc lát, nhưng nhanh chóng bị cha Kha phá vỡ.
Kha Chính Nghiệp bị thái độ của cậu chọc giận, gào lên điên cuồng: “Mày nói gì? Thằng nghịch tử, nói lại lần nữa xem nào? Mày gọi ai là bố mẹ hờ hả?!”
Giọng ông ta vừa to vừa the thé, mèo sư tử lại dựng hết lông lên lần nữa, đứa trẻ cũng giật mình, vô thức đưa tay bịt tai lại.
Chuyện này với Kha Hành Chu thì chẳng có gì lạ. Cậu bước ra ngoài một cách tự nhiên, tiện tay khép cửa phòng trong lại.
Nhiệt khí lập tức bị ngăn chặn phía sau cánh cửa gỗ không mấy chắc chắn kia.
Kha Hành Chu chỉnh lại chiếc đạo bào, vòng một đường lớn tránh xa ba người đứng ở cửa, đến góc phòng khách kéo đống ghế nhựa xếp chồng lên nhau ra. Cậu chia cho mỗi người một cái quanh chiếc bàn ăn, chẳng buồn mời họ ngồi mà tự mình rót một cốc nước:
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Kha Chính Nghiệp tức đến nỗi ngả người ra sau:
“Đây là thái độ của cậu đối với trưởng bối đấy à? Bao nhiêu năm học hành đều vứt cho chó ăn hết rồi sao! Tôi đã bảo rồi, lúc đầu không nên cho cậu đi học cái trường đạo giáo vớ vẩn đó, đúng là chẳng ra thể thống gì cả!”
Nghe nhắc đến chuyện sư thừa, động tác của Kha Hành Chu khựng lại. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía ông ta.
Ánh mắt sâu thẳm ấy khiến Kha Chính Nghiệp bỗng cảm thấy có chút chột dạ, như thể linh hồn mình bị nhìn thấu. Khi phản ứng lại thì ông ta càng giận dữ hơn, chỉ vào mũi Kha Hành Chu, tức đến mức không nói nên lời.
Bà Kha đứng bên cạnh vội vỗ về cánh tay ông ta để trấn an.
Ánh mắt bà ta dạo quanh căn nhà xiêu vẹo, càng nhìn càng nhíu chặt chân mày:
“Cậu xem cậu đấy, nhà cửa biệt thự đàng hoàng không ở, tự dưng lại chạy tới cái vùng quê hẻo lánh này làm gì? Đến cả một con đường tử tế cũng không có.”
Đôi giày mới mua của bà ta cũng bị dính bẩn cả rồi.