Nhưng cậu không vội đồng ý ngay, mà nghiêng đầu hỏi:
“Tôi nhận 500 vạn này liệu có rắc rối gì không?”
Kha Chính Nghiệp cho rằng cậu đang nói lời châm chọc, tức giận quát lớn:
“Cậu nói vớ vẩn gì thế! Chỉ có 500 vạn thôi, chẳng lẽ Kha gia chúng tôi lại lừa cậu chắc?!”
Cả bà Kha lẫn Kha Thần Dật đều bất lực nhìn cậu.
Dù Kha gia không phải là gia tộc quá giàu có, nhưng ở thủ đô này cũng được coi là một gia đình có danh tiếng. 500 vạn chẳng đáng là bao.
Họ không hề nhìn thấy bên bàn thờ phía trái của Kha Hành Chu có một bóng hình mờ ảo đang lơ lửng giữa không trung, tay cầm quyển sách dày cộm, tay kia gõ lia lịa trên một bàn phím cũng đang lơ lửng.
Một lát sau, người đó cẩn thận đối chiếu nội dung trong sách, rồi giơ tay ra hiệu “ok” với Kha Hành Chu.
Kha Hành Chu lập tức giãn mày, biểu cảm tươi tỉnh hẳn lên, thậm chí còn đứng dậy đẩy chiếc ghế và cốc nước về phía trước:
“Người mẹ thân yêu không có quan hệ huyết thống của tôi, xin hỏi cổng vào của chương trình nằm ở đâu?”
Bà Kha: “…”
Từ năm Kha Hành Chu năm tuổi, không biết nghe được chuyện mình không phải con ruột của bà từ đâu mà cậu đã không còn gọi bà ta là “mẹ” nữa.
Bất ngờ nghe thấy cách xưng hô này sau nhiều năm, bà ta thoáng ngẩn người.
Bà ta nhìn chiếc ghế nhựa đã bạc màu vì nắng, không thoải mái chỉnh lại chiếc áo lông trên người, cuối cùng vẫn không ngồi xuống.
Dù vậy, thái độ của bà ta đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Bà ta nghĩ ngợi một lúc, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, đưa cho Kha Hành Chu:
“Những năm qua cậu chưa từng về nhà đón sinh nhật. 20 vạn này coi như quà sinh nhật bù đắp cho cậu.”
Kha Hành Chu tỏ ra xúc động:
“Đây là thứ tôi có thể nhận sao?”
Bà Kha bỗng thấy sống mũi cay cay.
Sống một mình ở nơi này, khóe mắt bà ta không khỏi nóng lên.
Thế nhưng, còn chưa kịp mở miệng bảo Kha Hành Chu về nhà ở vài ngày thì bóng người trong suốt bên cạnh Kha Hành Chu đã nhanh chóng tra ra kết quả và gật đầu ra hiệu.
Không kịp phòng bị, Kha Hành Chu đột ngột đổi giọng:
“Vậy thì cảm ơn bà nhé!”
Dứt lời, cậu nhanh như chớp cất tấm thẻ vào túi.
Đối diện với ánh mắt sững sờ của bà Kha, cậu mới tỏ vẻ như vừa nhớ ra điều gì:
“Mật khẩu vẫn là ngày sinh của bà, đúng không ạ?”
Bà Kha: “…”
Dù thế nào đi nữa, Kha Hành Chu vẫn còn nhớ sinh nhật của bà ta, khiến bà ta bỗng cảm thấy một tia an ủi nhỏ nhoi.
Một bên, Kha Chính Nghiệp từ đầu đến cuối bị ngó lơ hoàn toàn, tức đến sôi gan:
“Đồ nghịch tử! Trong mắt mày chỉ có mấy đồng tiền thối đó thôi sao?!”