“Chuyện đó quan trọng lắm sao?” Yến Vĩ lạnh lùng hỏi lại.
“Mấy ngày trước, trước mặt các phi tần trong cung, tiểu hoàng tẩu đã khiến Quý phi nương nương mất mặt. Chỉ vì sai sót nhỏ của hạ nhân mà Tiểu Hoàng tẩu cũng tức giận đến thế sao?”
A Chi không ngờ mọi chuyện lại là như vậy. Đôi môi nàng hé mở, ánh mắt nhìn Phục Linh đang bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không ngờ sự việc lại liên quan đến mình.
Bàn tay Yến Húc nắm chặt cổ tay A Chi thêm vài phần: “Nói xong chưa?”
“Chưa.”
Yến Vĩ uống cạn chén trà đắng ngắt, đứng dậy nhìn hắn.
“Hoàng huynh hẳn đã hiểu điều thần đệ muốn nói rồi chứ? Nay đã khác xưa rồi.”
“—Nếu là trước đây, ai dám lỗ mãng với người của Đông Cung chứ?”
A Chi như cũng đã hiểu ra đôi chút, ánh mắt nhìn Yến Húc, nhẹ giọng an ủi: “Chàng đừng để ý đến hắn.”
Ngón tay Yến Húc nhẹ nhàng đặt lên cổ tay nàng, không nói một lời.
Giọng nói của A Chi khiến Yến Vĩ bật cười, nhưng nụ cười ấy chất chứa sự u ám.
“Lục ca lúc nào cũng vậy, luôn có cách để mọi người yêu mến mình. Phụ hoàng như thế, mẫu hậu cũng như thế nốt. Ngay cả công chúa dị quốc này, trông thì vô tư vô lo mà cũng ra sức bảo vệ huynh luôn rồi.”
“Chỉ có điều huynh luôn toan tính sâu xa, khiến bọn họ vừa ý, nghe lời huynh răm rắp. Còn đệ thì sao? Đệ chỉ có thể đứng phía sau huynh, làm cái bóng mờ nhạt cho huynh. Cho dù đệ có cố gắng thế nào, làm tốt đến đâu thì cũng mãi mãi không được công nhận. Trong mắt họ cũng chỉ có huynh mà thôi!”
Yến Vĩ cao giọng, giọng nói đầy áp lực và giận dữ.
Yến Húc vẫn không nói gì. A Chi nhìn vẻ mặt của hắn, không kìm được mà lên tiếng: “Nếu muốn có được tình yêu của phụ mẫu thì hãy tự mình tranh lấy, sao lại trách chàng ấy chứ? Chẳng lẽ phụ hoàng mẫu hậu không yêu Thái tử thì sẽ yêu ngươi sao?”
Càng căng thẳng, lời nàng nói lại càng lưu loát, tuy hơi nhanh nhưng rõ ràng.
“Trước đây, huynh là thiên chi kiêu tử, có Vương gia làm chỗ dựa, lại mang danh Thái tử, cả Đông Cung chẳng khác nào một triều đình nhỏ. Nhưng giờ đây, huynh đã bị phế. Sao phụ hoàng vẫn nhớ thương một kẻ bất trung bất hiếu như huynh chứ hả?”
A Chi nhìn vẻ mặt gần như cuồng loạn của Yến Vĩ mà hoảng sợ. Dáng vẻ của hắn ta khiến nàng rùng mình, tay nắm chặt cánh tay Yến Húc.
“Công chúa Bắc Lương được gả cho huynh làm trắc phi, xem ra phụ hoàng vẫn lưu luyến tình cũ. Hôm qua, trong tiệc gia yến, phụ hoàng lại nhắc đến huynh nữa đấy.”
“Nhưng cũng không sao cả.” Giọng Yến Vĩ khôi phục sự điềm tĩnh, ánh mắt quét qua hai người trước mặt: “Phụ hoàng đã hạ chỉ, giáng huynh xuống làm thứ dân, dời đến Nam Uyển, không được vào cung khi chưa có chỉ.”
“Cả đời này, Lục ca cứ ngoan ngoãn ở Nam Uyển đi. Nếu huynh qua đời thì thần đệ sẽ xin phụ hoàng ban ân, đưa huynh vào hoàng lăng. Nhất định không để hồn phách huynh lang thang chốn nhân gian đâu.”
Yến Vĩ bước từng bước đến gần, phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của A Chi.
“Ngươi lại định làm gì nữa?” Giọng Yến Húc bình thản, như viên đá rơi xuống mặt nước, khuấy động từng vòng sóng nhẹ: “Giờ đây, chẳng phải ngươi đã đạt được điều mong muốn rồi sao?”
Chính giọng điệu ấy càng làm Yến Vĩ nổi giận hơn. Không biết hắn ta nghĩ gì, định bước tới, nhưng khi thấy A Chi sợ đến đỏ bừng mặt mà vẫn kiên quyết đứng chắn trước Yến Húc, hắn ta cười khẩy, nụ cười đầy vẻ châm biếm.
Chỉ trong chớp mắt, bàn tay dài của Yến Vĩ đẩy mạnh, tách hai người ra. A Chi bị xô ngã mạnh xuống đất, khuỷu tay chống lên để giữ cơ thể, nhưng cơn đau nhói truyền tới làm nàng hoa mắt, trước mắt lóe lên ánh sáng trắng.
“Ngươi…”
Lời Yến Húc bị Yến Vĩ cắt ngang: “Hoàng huynh không muốn biết phụ hoàng đã nói gì về mẫu thân và huynh sao?”
Đôi tay Yến Vĩ đặt lên vai Yến Húc rồi ấn mạnh xuống. Lưng hắn vốn đang bị thương nặng thì nay chịu thêm sức ép khiến vết thương rách toạc, máu thấm ra áo. Nhưng Yến Húc không động đậy, cũng không chịu khuất phục.
A Chi muốn đứng dậy nhưng cơ thể đau nhói đến mức không thể cử động được.
Yến Vĩ tăng lực, từng chút ép xuống nhưng ánh mắt Yến Húc vẫn kiên định, nhìn thẳng vào hắn ta.
“Tiểu Cửu,” cuối cùng Yến Húc lên tiếng: “Tình huynh đệ giữa chúng ta thật sự đã cạn sạch rồi sao?”
“Lục ca nói nghe buồn cười quá.”
Bàn tay Yến Vĩ đột nhiên siết chặt. A Chi chưa kịp nhìn rõ động tác đã thấy Yến Húc bị ấn mạnh xuống, cơ thể mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
“Phụ hoàng nói, huynh bất trung bất hiếu, ngông cuồng vô lễ. Tiên hoàng hậu thì kết bè kết phái, hậu cung nhiễu loạn. Đặc biệt là hoàng hậu khiến phụ hoàng lạnh lòng vô cùng.”
“Ngớ ngẩn!”
Yến Húc ngẩng đầu, ánh mắt cuối cùng cũng dao động.
Yến Vĩ từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt Yến Húc chẳng khác nào nhà có tang cả.
“Ta cứ tưởng huynh đã không còn cảm xúc gì nữa rồi chứ, không ngờ trên đời vẫn còn thứ huynh bận tâm đấy.”
“Đó cũng là mẫu hậu của ngươi đấy Yến Vĩ.”
Yến Húc khàn giọng, cổ họng đau rát, máu từ vết thương loang ra thấm đỏ cả áo.
“Bà ấy chỉ là mẫu hậu của một mình huynh chứ không phải của ta.” Yến Vĩ cười nhạt, ánh mắt lướt qua Đông Cung đã mất đi hào quang rực rỡ năm nào: “Nhưng Đông Cung này, từ nay cũng không còn là của riêng huynh nữa đâu Lục ca.”
Yến Vĩ xoay người, không ngoảnh lại. Trong mắt hắn ta, Yến Húc bây giờ chẳng khác nào một kẻ tàn phế rồi còn bị quẳng lại trong bóng tối u ám.
Máu từ miệng Yến Húc trào ra, đỏ rực như hoa anh đào nở rộ, men theo khóe môi chảy xuống cằm.
“…Mẫu hậu đối xử với ngươi đâu có tệ...”