A Chi hoàn toàn không hiểu những lời Yến Vĩ vừa nói, nhưng khi nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của hắn ta cứ đảo qua đảo lại giữa nàng và Yến Húc, nàng lập tức nhận ra rằng chẳng phải là điều gì tốt đẹpcả.
"Hôm nay ngươi đến đây là có mục đích gì?" A Chi nhanh chóng chiếm thế chủ động, biết rằng Yến Vĩ chắc chắn chẳng có ý tốt: "Có gì muốn nói thì cứ đứng đó mà nói, không được tiến lại gần."
Nàng hơi ngẩng cằm lên ra hiệu cho hắn ta đứng nguyên tại chỗ, đồng thời lùi lại một bước, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Yến Húc, đỡ lấy thân thể của hắn.
Yến Vĩ cười cợt: "Người Bắc Lương các ngươi tiếp đãi khách khứa kiểu này sao? Thần đệ có lòng tốt đưa nha hoàn của tiểu hoàng tẩu trở về, lại còn mang theo lễ vật quý giá nữa. Chỉ muốn đến thăm vết thương của Lục ca vậy mà không có trà nước thì thôi, ngay cả chỗ ngồi cũng không cho là thế nào đây?"
Hắn ta cất giọng lạnh hơn: "Quả nhiên là nữ tử Bắc Lương, toàn là cái loại không biết lễ nghi thôi."
A Chi nhận ra mình lỡ lời mà để hắn ta bắt thóp, nên cũng đành im lặng mà không nói thêm.
Nàng không quen với cách nói chuyện vòng vo và đầy ngầm ý của người Đại Tần, lúc nào cũng như đang giăng bẫy kẻ khác vậy.
Yến Húc khẽ vỗ lên vai nàng như muốn an ủi, ra hiệu rằng nàng không cần phải tức giận.
Thấy hai người họ như vậy, Yến Vĩ tự mình tìm một chiếc ghế ngồi xuống, rót trà rồi nhấp một ngụm.
Hắn ta nhíu mày: "Lục ca đúng là khác xưa quá. Trước kia chỉ uống Long Tỉnh Tây Hồ thượng hạng, mỗi năm chỉ có được chừng đó mà đều để dành cho Lục ca. Lại còn phải dùng tuyết tan hay sương sớm để pha trà, một chén trà mà giá trị ngàn vàng."
"Rốt cuộc là ngươi muốn nói gì?"
Giọng Yến Húc lạnh lùng. Nhìn dáng vẻ của Yến Vĩ, hắn biết rõ hắn ta chẳng hề có ý tốt như lời nói đến để thăm hỏi.
"Chỉ đến thăm Lục ca thôi mà," ánh mắt Yến Vĩ thoáng vẻ vô tội: “Nghe nói Lục ca giờ đây đã thành phế nhân, chỉ có thể nằm bẹp trên giường, đôi chân tàn phế, e rằng dù có dưỡng thương cũng chẳng thể đi lại như trước được."
"Nghe những tin đồn này, sao thần đệ có thể không đến thăm được?"
Hắn ta cười nhạt rồi tiếp lời: "Nhưng không ngờ là hóa ra lời đồn cũng chẳng thể tin hết được."
"Tiểu Cửu à," Yến Húc siết lấy cổ tay A Chi kéo nàng lùi ra sau, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng Yến Vĩ: "Ngươi thành ra thế này từ khi nào thế? Trước đây ngươi có bao giờ nói ra những lời như vậy đâu."
"Từ khi nào ư?"
Yến Vĩ bật cười khẽ: "Thần đệ vẫn luôn như vậy mà, chẳng qua hoàng huynh chưa từng để ý đến thần đệ mà thôi."
"Ta không để ý đến ngươi khi nào nhỉ? Chúng ta cùng lớn lên bên nhau, ta vẫn luôn coi ngươi như đệ đệ ruột của t…"
Đôi mày dài của Yến Húc hơi nhíu lại, gương mặt hắn tái nhợt vì đứng lâu khiến sức lực suy yếu dần.
Yến Vĩ nhìn hắn, tựa như không hiểu rồi chuyển ánh mắt về phía A Chi vẫn còn hơi bối rối chưa kịp phản ứng.
"Tiểu hoàng tẩu có biết vì sao nha hoàn này bị phạt không?"
A Chi cắn chặt môi liếc nhìn Yến Húc nhưng không nói gì.
Yến Vĩ cũng không tức giận nữa mà thong thả đáp: "Trên đường vô lễ, chặn đường kiệu của quý phi nương nương. Khi bị quý phi dạy bảo lễ nghi còn dám kéo theo Thái tử trắc phi, trong tay cầm đồ vật nhìn qua biết ngay là đồ trộm cắp. Đôi bàn tay bẩn thỉu như vậy thì chắc chắn là kẻ hạ tiện trộm đồ của tiểu hoàng tẩu rồi mang ra ngoài chứ còn gì nữa."
"Không phải!" A Chi vô thức phản bác: "Đó là…"