A Chi cảm thấy người này quen quen, nhưng không nhớ ra là ai. Nàng còn chưa kịp lên tiếng đã nghe hắn ta nói tiếp: “Hoàng tẩu — gọi vậy chắc đúng hơn nhỉ? Nếu trắc phi nương nương có gì cần giúp thì cứ thoải mái sai bảo đệ đệ này.”
“Người đâu,” hắn ta nói lớn, giọng nói phóng khoáng hoàn toàn không ăn nhập với bầu không khí tiêu điều của Đông cung: “Mang giấy vào đây. Nghe nói hoàng tẩu muốn học chữ, thân làm đệ đệ sao có thể không dốc lòng giúp đỡ được?”
Đám gia nhân lần lượt bước vào, mang theo nghiên mực, bút lông và tập giấy Tuyên thượng hạng.
Người cuối cùng tiến vào khiến đồng tử của A Chi co rút lại. Nàng kinh hãi thốt lên: “Phục Linh!”
Lão thái giám vẫn còn chút sức lực nắm lấy gáy Phục Linh, xách lên như xách một con gà rồi thả phịch xuống đất.
Phục Linh rõ ràng đã bất tỉnh, cơ thể mềm nhũn ngã xuống nền điện, phát ra âm thanh nặng nề.
A Chi không màng tất cả, quay lại nhìn Yến Húc một thoáng, buông tay đang đỡ hắn ra rồi lao lên xem xét tình trạng của Phục Linh.
Lúc này, nàng đã nhớ ra người kia là ai.
Cửu hoàng tử Đại Tần, Yến Vĩ.
Người vốn dĩ sẽ trở thành phu quân của nàng.
Trước đây, Yến Vĩ không hẳn là người kín đáo nhưng phong thái lịch lãm, phong lưu nho nhã, lúc nào cũng mang theo nụ cười trên môi. Ấn tượng của A Chi về hắn ta không tệ, ít nhất nàng từng nghĩ rằng phu quân tương lai của mình sẽ không phải là một người khó đoán.
Nhưng hôm nay, con người trước mắt lại ngông cuồng kiêu ngạo, hoàn toàn như biến thành một người khác.
Nàng nhìn Phục Linh yếu ớt nằm bên cạnh mình, viền mắt nàng đỏ lên: “Ngươi muốn làm gì? Sao lại làm hại nàng ấy?”
“Hoàng tẩu vào cung chưa được bao lâu nên bị đám nô tài tâm đen dối gạt cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”
Yến Vĩ đứng đó, từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ chật vật của nàng, nói bằng giọng điệu mỉa mai: “Nương nương lệnh xử lý nàng ta thì ta chỉ thay mặt đưa nàng ta về đây. Vậy mà hoàng tẩu chẳng những không cảm kích mà còn lên tiếng trách mắng ta nữa. Khiến thần đệ đau lòng quá đi thôi.”
Giọng điệu của hắn ta đầy vẻ trêu đùa, câu từ vòng vo, khiến A Chi vừa tức vừa bối rối. Nhìn Phục Linh thở thoi thóp, nước mắt nàng lập tức trào ra.
Tim nàng đập loạn: “Nương nương hay tâm đen cái quái gì? Ngươi nói rõ ràng đi!”
Nhưng rõ ràng Yến Vĩ không muốn trả lời nàng, ánh mắt hắn ta chuyển sang Yến Húc từ đầu đến giờ vẫn đứng yên lặng không nói một lời.
“Lâu ngày không gặp, xem ra lời đồn không hoàn toàn chính xác. Lục ca bây giờ thật khác biệt so với trí tưởng tượng của ta quá.”
“Vậy sao?” Yến Húc lạnh nhạt liếc nhìn A Chi một cái, ánh mắt lại thu về. “Ngươi trong mắt ta cũng không còn như trước nữa.”
Bọn cung nhân lặng lẽ lui ra, trong điện cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Chỉ còn lại hai huynh đệ và A Chi đang ôm lấy Phục Linh.
A Chi lớn lên ở Bắc Lương, là một nơi coi trọng võ nghệ. Nàng đã chứng kiến vô số cảnh huynh đệ tranh đấu và bắt nạt nhau. Lúc này, nàng thấy Yến Vĩ nhấc chân lên, bước từng bước tiến về phía Yến Húc, dáng vẻ ngang ngược như thể sắp làm gì đó vậy.
Yến Húc vẫn còn đang bị thương. Nếu thật sự xảy ra xung đột thì chắc chắn hắn sẽ là người chịu thiệt.
“Ngươi định làm gì! Không được đến gần ngài ấy!”
Trước khi ý nghĩ kịp hình thành, cơ thể A Chi đã hành động. Nàng đỡ Phục Linh dựa vào một chiếc gối rồi sau đó lao tới chắn trước mặt Yến Húc.
“Ồ…”
Yến Vĩ khựng lại, ánh mắt lướt qua hai người rồi nhướn mày đầy bất ngờ.
“Lục ca thật cao tay. Chỉ trong thời gian ngắn mà khiến vị công chúa Bắc Lương này một lòng một dạ với huynh, đến mức không tiếc thân mình che chắn cho huynh thế này luôn cơ đấy.”