Đôi mắt nàng khẽ xếch lên, vốn là một đôi mắt dễ khiến người khác xao động. Nhưng lúc này, ánh mắt ấy lại không mang chút sắc sảo nào, nét bướng bỉnh thường ngày đã bị niềm vui làm tan biến. Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn khiến lòng Yến Húc khẽ rung động. Hắn khẽ gật đầu.
“Ta sẽ học thật chăm chỉ!”
A Chi cười rạng rỡ, quay người chạy ra ngoài, trong lòng nghĩ thầm nếu muốn học chữ, theo tập tục của Đại Tần, nàng nên chuẩn bị lễ bái sư gì cho hắn đây.
Yến Húc ngồi trở lại giường.
Hôm nay là một ngày trời quang đãng hiếm hoi.
Tuyết đông đã tan, mùa xuân cũng sắp đến.
Mùa xuân đến sớm hơn dự đoán, dù trời vẫn còn lạnh nhưng đã không còn cái rét buốt cắt da cắt thịt như mùa đông nữa.
A Chi cẩn thận đắp thuốc cho đôi chân của Yến Húc, còn nhọc công mang đến lò than để trước mặt hắn. Nhìn lò than vẫn chưa đủ ấm, nàng ngẫm nghĩ: “Lần sau thử dùng cái mà Phục Linh nói xem sao, ờm… gọi là gì nhỉ?”
“Ngải cứu.” Yến Húc nhắc nhẹ.
“Đúng rồi,” A Chi gật đầu: “Giờ còn đau không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
A Chi hài lòng.
Yến Húc không còn muốn chết nữa, ngày tháng trôi qua cũng không khổ sở như nàng tưởng ban đầu.
Thái tử vị của hắn dù chưa bị phế, nhưng bị giam lỏng khiến mọi người trong cung đều thấp thỏm chờ đợi. Chẳng ai biết Hoàng đế sẽ xử trí hắn ra sao.
Chỉ cần hắn không còn tâm lý tự hủy hoại bản thân như trước thì nàng đã cảm thấy yên tâm hơn rồi.
Sống được là tốt. Có gì mà không thể vượt qua chứ?
Nàng nhớ lại ngày xưa ở Bắc Lương, môi trường khắc nghiệt trên thảo nguyên bị sư huynh, sư tỷ sư muội của mình bắt nạt. Làm lụng vất vả gấp mấy lần bây giờ. Còn hiện tại, chỉ cần chăm sóc cho Yến Húc là nàng thậm chí còn có thời gian để học viết chữ nữa.
Trong lòng A Chi thật ra rất vui. Khi tập viết, nàng luôn tranh thủ lén nhìn hắn.
Yến Húc không nói nhiều, thường là nàng đứng tập viết, hắn ngồi một bên cầm sách đọc. Đôi ngón tay dài lật từng trang giấy, âm thanh ma sát nhẹ nhàng vang lên,tựa như luôn khẽ lướt qua tai nàng vậy.
…
“Lại phân tâm nữa rồi.”
Yến Húc không ngẩng đầu, lật thêm một trang sách, nhàn nhạt nói.
A Chi đỏ mặt như thể biết rõ bản thân đang lén nhìn hắn thì bị phát hiện, vội cúi đầu tập trung viết chữ.
“Ta đã viết tốt hơn lần trước rồi.”
“Vẫn chưa đủ tốt đâu,” Yến Húc không hiểu được sự dễ dãi của nàng với bản thân: “Chữ không có khuôn phép, không có cốt cách thì chỉ coi như là đang vẽ lại đường nét mà thôi.”
A Chi mím môi, khẽ “ồ” một tiếng rồi tiếp tục viết.
Nàng ngước nhìn ánh mặt trời, đoán rằng Phục Linh sắp quay lại.
Giấy mực của Yến Húc là loại thượng hạng, còn nàng thì không kén chọn, cái gì cũng viết được. Nhưng vì hắn mà nàng vẫn cố gắng cắn răng, thường xuyên nhờ Phục Linh ra ngoài tìm cách lấy về loại giấy tốt hơn.
Đổng ma ma là người đã sống nhiều năm trong cung nên cũng có chút quan hệ. Mỗi lần Phục Linh tìm đến nhờ vả bà đều cố gắng giúp đỡ.
A Chi viết xong một trang giấy, nhận ra Phục Linh vẫn chưa về, nàng bèn ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Phục Linh không phải kiểu người thích la cà, nếu giờ này còn chưa quay lại thì chắc chắn là bị chuyện gì đó giữ chân rồi.
Nàng đặt bút xuống, mở cửa phòng rồi bước ra sân.
Trong sân vắng lặng, không thấy bóng dáng Phục Linh đâu cả.
“Lạ thật…”
Nàng lẩm bẩm rồi quay lại nhìn Yến Húc. Cuối cùng, không nỡ làm phiền hắn đọc sách, nàng đành đứng nhìn ánh nắng ngoài cửa dần ngả về tây.
Thấy nàng đã không còn lòng dạ nào với chữ nghĩa nữa, Yến Húc khẽ thở dài, gấp sách lại, đứng dậy đi lại đôi chút.
Đôi chân của hắn đã đỡ hơn, dạo này có thể bước đi quanh phòng, chỉ cần không đứng quá lâu là không thấy đau mấy.
A Chi thấy vậy mới đỡ hắn đứng dậy, dìu hắn đi vài bước.
Ngoài cửa vang lên tiếng động, bước chân mỗi lúc một gần. A Chi tưởng Phục Linh đã về mới cao giọng nói: “Đặt giấy xuống trước rồi qua đây giúp ta…”
“Giúp gì cho ngươi cơ?”
Một giọng nói trẻ trung và ngông cuồng, không chút dè dặt vang lên. Người nọ sải bước vào trong phòng, không có chút khách sáo gì.