A Chi, Phu Quân Của Nàng Chỉ Có Thể Là Ta

Chương 11: “Ngài… muốn dạy ta sao?”

Chẳng hạn như là vị đệ đệ của hắn dù có khao khát nhan sắc của nàng đến mấy cũng không muốn cưới nàng. Đêm hôm đó, hắn ta thậm chí còn đến Đông cung, quỳ xuống cầu xin hắn khuyên phụ hoàng thu hồi thánh chỉ.

Lúc đó hắn đang làm gì nhỉ…

Yến Húc hồi tưởng lại. Khi ấy, hắn thậm chí không buồn nhìn đến Cửu hoàng tử đang quỳ rạp dưới đất, chỉ chậm rãi cầm bút lông sói rồi nói với giọng hờ hững: “Phụ hoàng đã hạ chỉ, việc liên quan đến bang giao hai nước không phải chuyện mà ngươi hay ta có thể lay chuyển được.”

Hắn chợt cảm thấy sự mỉa mai đến cay đắng.

Giờ đây, thánh chỉ không thể lay chuyển ấy cuối cùng lại áp lên chính hắn.

Ánh mắt hắn nhìn xuống nữ nhân đang nằm bên cạnh. Nàng đã ngủ say, đôi lông mày hơi cau lại, không biết đang nghĩ ngợi điều gì ngu ngốc trong giấc mộng.

Thôi thì cứ để nàng lại. Ít ra nàng vẫn còn chút giá trị.

Hắn quay đầu đi, không nhìn nàng nữa.

---

Khi vết thương trên lưng của Yến Húc bắt đầu đóng vảy, A Chi mới phát hiện ra trên chân hắn cũng có những vết bầm tím đáng sợ không biết là từ lúc nào.

“Ngày đó quỳ lâu quá,” Yến Húc nói, giọng bình thản: “Không sao, ta cũng không còn cảm giác gì nữa rồi.”

A Chi kinh hãi: “Sao lại thế được? Không cảm giác chẳng phải càng nguy hiểm hơn à…”

Lông mày nàng nhíu lại đầy lo lắng, vội gọi Phục Linh đến, nói gì đó với nàng ấy. Sau đó, nàng lặng lẽ suy nghĩ định lấy thứ gì đó đem đổi.

“Dùng nghiên mực kia đi.”

Yến Húc nhẹ ho vài tiếng, chỉ vào chiếc nghiên mực trên bàn thờ.

A Chi do dự một chút rồi lắc đầu: “Không được, ngài còn phải dùng nó để viết chữ mà.”

Nàng cắn môi dưới, tự mình lục lọi trong hòm lấy ra một vật khác.

Phục Linh cầm món đồ rời đi.

“BÂy giờ ta thành ra thế này rồi thì viết chữ kiểu gì đây.”

Yến Húc cười nhạt, ánh mắt bình thản.

A Chi vốn biết hắn văn tài xuất chúng. Lần trước, nàng vô tình nghe hắn kể đã đọc bao nhiêu sách, viết bao nhiêu chữ, còn chỉ cho nàng những vết chai trên ngón tay do luyện chữ mà thành.

Trong lòng nàng tràn đầy sự ngưỡng mộ. Bản thân nàng thậm chí không biết chữ, ngay cả chữ viết Bắc Lương cũng chỉ thuộc vài nét cơ bản.

“Ngài yên tâm,” nàng hứa chắc nịch: “Ta sẽ chữa khỏi cho ngài. Sau này, ngài vẫn có thể ngồi trước án thư viết chữ, không cần vứt bỏ bất kỳ thứ gì cả.”

Đôi mắt đen láy như mực của Yến Húc lặng lẽ nhìn nàng. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, mơ hồ đến mức gần như không thể nhận ra.

Hắn gật đầu: “Được.”

Đông cung có vô số bảo vật nhưng chỉ có mỗi nàng—một kẻ ngốc đến cùng cực—là dám đem những món đồ của chính mình trong hòm ra đổi lấy những vật chẳng đáng một xu.

Yến Húc ngắm nhìn A Chi đang bận rộn, nhìn nàng ôm sách mà đi đi lại lại, hắn mới bất giác buột miệng hỏi: “Ngươi có muốn học viết chữ không?”

Vừa nói ra, ngay cả hắn cũng ngạc nhiên.

Câu này không phải điều hắn có ý định nói, nhưng lại tuôn ra tự nhiên từ miệng hắn.

Có lẽ là vì ánh mắt sáng bừng đầy ngưỡng mộ của nàng khi nhìn thấy những quyển sách hắn giữ, ánh mắt khiến hắn chẳng thể làm ngơ.

Bình thường, hắn chắc chắn sẽ không nói những lời như thế.

Hắn nhanh chóng lấy lại vẻ lãnh đạm vốn có, nhìn nàng với ánh mắt sáng ngời, xen lẫn niềm vui bất ngờ.

Nàng nghiêm túc gật đầu, nói với giọng đầy phấn khởi: “Muốn.”

A Chi ngập ngừng hỏi, giọng đầy dò xét:

“Ngài… muốn dạy ta sao?”