Cái tên đó là phụ vương nàng,trước ngày lên đường, mới sực nhớ tới trên danh sách không có tên của công chúa, rồi thuận miệng đặt một cái cho xong.
Nhưng nếu Yến Húc muốn gọi nàng là Vân Nương thì cũng được thôi. Dù sao cũng tốt hơn việc cứ gọi "ngươi" hay "này" mãi.
"Vậy ta gọi ngươi là A Chi nhé."
Yến Húc đột ngột lên tiếng, đúng lúc A Chi đang tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở khe khẽ.
"...Ừ."
Không hiểu sao, tim A Chi bỗng đập rộn ràng. Nàng lần mò nằm lên ghế, không dám động đậy.
Khi đôi mắt đã quen với bóng tối, nàng lén lút nhìn về phía Yến Húc.
Ánh trăng qua cửa sổ rọi vào phủ lên cả hai một lớp sáng nhàn nhạt.
Nàng vô tình chạm phải ánh mắt của hắn.
A Chi hoảng hốt vội nhắm tịt mắt, giả bộ như mình chẳng làm gì.
"A Chi."
"Hửm?"
Nàng đáp lại theo bản năng, giọng nói hơi cao mang chút ngọt ngào vô thức.
Hình như nàng nghe thấy tiếng cười khẽ.
"Muốn lên giường không?" Giọng nói của Yến Húc như yêu mị, tựa hồ có thể kéo tâm trí nàng vào một giấc mộng: “Ngủ trên đó lạnh lắm."
"Không... không lạnh đâu."
A Chi cảm thấy đầu lưỡi mình như sắp líu lại, suýt nữa thì cắn vào môi.
Hình như nàng cảm nhận được Yến Húc đang nhíu mày, một tiếng thở khẽ vang lên.
"Nhưng ta thì lạnh, lạnh đến mức vết thương bắt đầu đau rồi."
A Chi rụt rè nằm xuống bên cạnh hắn, cẩn thận đến mức không dám chạm vào dù chỉ một ngón tay của Yến Húc.
Chiếc giường khá rộng, giữa hai người vẫn đủ chỗ để một người nữa nằm xuống. Giọng nàng khẽ khàng yếu ớt vang lên: “Ta thực sự có thể… nằm ở đây sao?”
“Ừ,” Yến Húc nhắm mắt, giọng điềm nhiên: “Ngươi và ta đã thành thân thì ngủ cùng giường là lẽ đương nhiên mà.”
“…Cũng phải.”
A Chi nghe vậy mới an tâm hơn một chút.
Nàng lặng lẽ dịch vào trong, lắng tai nghe động tĩnh của Yến Húc. Thấy hắn không có phản ứng gì thì nàng mới nhẹ nhàng thở phào.
Khép mắt lại, trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng vẫn nghĩ về hắn.
Có vẻ như hắn cũng không khó gần như nàng từng nghĩ. Lúc trước, chắc hẳn là vì hắn bị trọng thương. Người bị thương hay ốm đau thì ai mà chẳng khó chịu, đôi khi lời nói lạnh nhạt cũng là lẽ thường.
Cho đến khi giấc ngủ kéo nàng vào cõi mộng.
Trong bóng tối, đôi mắt của Yến Húc chầm chậm mở ra.
Hắn nhìn A Chi đang ngủ say không chút phòng bị. Khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng ngay sau đó đã thả lỏng, trở về đường cong lạnh lẽo như thường ngày.
Ánh mắt hắn lạnh lùng và thờ ơ.
Đơn thuần, không chút tâm cơ, lại ồn ào và phiền phức.
Ngoài dung mạo đẹp đẽ ra thì chẳng có gì đáng kể. Sắc đẹp này tuy kiều diễm, nhưng trống rỗng và vô hồn.
Thật đúng là tướng mạo làm loạn quốc gia.
Cưới thê tử phải cưới hiền, mà nàng thì hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn.
Nhưng cũng may nàng có vẻ là người không tệ bụng, dễ bị dụ dỗ. Chỉ cần vài lời nói nhẹ nhàng là nàng buông hết cảnh giác, thêm một chút thiện ý là có thể khiến nàng vui mừng.
Hắn đã sớm biết nàng không được sủng ái ở Bắc Lương, mà những gì trong cuộc đời nàng hắn nghe kể cũng chẳng có gì hấp dẫn. Thậm chí, hắn còn không muốn quan tâm việc mẫu thân nàng vốn là một nữ nô người Mông Cổ đã đặt tên cho nàng ra sao.
Thân là thái tử, nên hắn cũng biết quá nhiều chuyện.
Chẳng hạn như là nàng hời hợt và nông cạn đến mức không nhận ra chiếc vòng tay mà nàng tùy tiện đưa đi có giá trị lớn hơn gấp bội so với những loại thuốc rẻ tiền mà nàng đổi về.