A Chi, Phu Quân Của Nàng Chỉ Có Thể Là Ta

Chương 9: Tại sao lại là A Chi?

Vết thương của hắn hiếm khi chảy máu nữa, sắc mặt cũng khá hơn rất nhiều. Thỉnh thoảng, khi nàng lải nhải hắn còn đáp lời.

A Chi nói tiếng Hán không giỏi, trong Đông cung ngoài Yến Húc, Phục Linh và Tiểu Thuận Tử ra thì chỉ còn một lão thái giám đang nằm trong hậu điện.

Lão thái giám đã hầu hạ Yến Húc nhiều năm, không giống Tiểu Thuận Tử chỉ mới được điều tới nên chẳng biết gì.

Nghe Tiểu Thuận Tử kể, hôm thái tử chịu hình phạt roi, lão đã cố dùng thân mình che chắn cho người nhưng lại bị lôi ra và bị đánh thêm một trận.

Vốn dĩ tuổi đã cao, sau trận đó, giờ đây ông chỉ còn thoi thóp.

Nghe xong, A Chi nghiến răng, lấy một ít đồ quý giá từ hòm của mình ra bảo Tiểu Thuận Tử lén mang ra ngoài, mời một thầy thuốc từ Thái y viện tới xem bệnh.

Tiểu Thuận Tử lần đầu gặp một chủ nhân như vậy, mới quỳ xuống dập đầu mấy cái thật mạnh, sau đó lau nước mắt chạy đi.

Tối hôm đó, thái tử điện hạ thường ngày im lặng không nói, nay lại mở đôi mắt đen trầm nhìn nàng.

“Ngươi mời thầy thuốc cho Hà Quế à?”

Hà Quế chính là vị lão thái giám đã hầu hạ Yến Húc suốt bao năm.

A Chi khẽ "ừ" một tiếng rồi trở mình mà không nói thêm gì.

Nàng không định để Yến Húc biết chuyện, cũng không phải muốn lấy lòng hắn. Nhưng nếu là một người đang sống sờ sờ trước mặt thì nàng không thể làm ngơ được.

Yến Húc có vẻ như cũng không ngờ phản ứng của A Chi lại bình thản như vậy. Theo ấn tượng trước đây thì nàng, vị trắc phi này của hắn không phải là người ít nói. Ngày thường lúc nào cũng thấy nàng thì thầm to nhỏ với Phục Linh, đôi khi còn nói tiếng Bắc Lương mà hắn nghe không hiểu gì cả.

Hắn im lặng một lát rồi bất chợt hỏi: "Ngươi tên là gì?"

A Chi hơi ngẩn ra, một lúc sau mới đáp lại.

"...Lý Vân."

"Gọi ngươi là Vân Nương được không?" Gần đây sức khỏe Yến Húc đã hồi phục chút ít, có thể nói nhiều hơn, tối nay không biết vì sao hắn lại có hứng thú để trò chuyện,

"Chưa ai gọi ta như vậy cả," giọng A Chi thoáng chút trầm ngâm: “Nếu ngươi thích thì cứ gọi đi."

"Nếu không gọi là Vân Nương vậy gọi ngươi là gì?" Yến Húc hờ hững đáp, không tỏ vẻ quan tâm lắm.

A Chi nghĩ ngợi một chút rồi chủ động nói: "A Chi, gọi ta A Chi được không?"

"Tại sao lại là A Chi?"

Yến Húc khẽ nhướng mày, ánh lửa lay động chiếu lên góc nghiêng khuôn mặt hắn. Đường nét sắc sảo khiến đôi mày mắt thêm phần lạnh lùng nhưng khí chất lại dịu đi, không mang theo chút áp lực nào cả.

"Nói ra thì dài dòng lắm..." A Chi lẩm bẩm: “A nương—ừm, ở Đại Tần các ngươi hay gọi như vậy lắm đúng không? A nương của ta có a nương là người Mông Cổ, bà ấy với một a đa (cha) là người Hán đã sinh ra mẹ ta."

Nàng vụng về dùng những từ đơn giản để giải thích cho hắn hiểu.

"A đa của mẹ ta là người Hán, cho nên ta đã biết chút ít tiếng Hán từ trước. Mẹ ta cũng có một cái tên bằng tiếng Mông Cổ..."

A Chi vừa định kể tiếp nhưng liếc mắt thấy biểu cảm lãnh đạm của Yến Húc, nàng mới ngừng lại, sau đó nói lấp liếʍ: “Rất lâu rồi phụ vương của chưa đặt tên cho ta nên mẹ ta mới đặt một cái tên Mông Cổ là Mộc Kỳ Nhĩ, có nghĩa là "cành cây". Vì vậy mọi người đều gọi ta là A Chi."

Nói xong, nàng ngậm miệng, thấy Yến Húc không có ý định đáp lời, bèn cười gượng: "Điện hạ ngủ đi, ta đi tắt đèn."

Thực ra nàng còn muốn nói rằng nàng rất không thích cái tên Lý Vân này.