A Chi, Phu Quân Của Nàng Chỉ Có Thể Là Ta

Chương 16: Thảm tử

Hắn gần như không còn sức chống đỡ, giọng nói yếu ớt.

Đại Tần dùng võ trị quốc, con cháu hoàng tộc họ Yến từ nhỏ đã được dạy cưỡi ngựa bắn cung, rèn luyện võ công. Yến Vĩ trời sinh tài năng, theo sư phụ học võ, dù tuổi còn trẻ nhưng nội lực thâm hậu. Vừa rồi chỉ chớp mắt một cái mà vết thương đang liền lại một lần nữa rách toạc ra, đau đến mức trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

A Chi không còn để tâm đến điều gì khác nữa, gắng gượng đứng dậy, đỡ lấy Yến Húc. Khi bàn tay chạm vào dòng máu tươi nhớp nháp, nàng hoảng hốt đến mức kinh hãi, đôi mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào Yến Vĩ.

“Ngươi đừng có mà quá đáng!”

Yến Vĩ đã dừng bước, đứng bên cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người đang tựa vào nhau.

“Quá đáng sao?”

Hắn ta như vừa nhớ ra điều gì, khóe môi nhếch lên rồi cười nhạt.

“Tiểu hoàng tẩu đừng để dáng vẻ vô hại của hoàng huynh ta lừa. Ngươi tưởng hắn thật sự thương xót ngươi sao? Chỉ là thấy ngươi bây giờ còn chút giá trị, dễ lợi dụng thôi. Thần đệ khuyên ngươi là đừng nên tin tưởng hắn quá.”

“Hoàng huynh ta là mãnh thú ăn thịt người không chớp mắt đấy.”

Yến Vĩ cười nhạt, quay người rời đi.

A Chi vẫn chưa kịp hiểu rõ những lời Yến Vĩ vừa nói thì hắn ta đã biến mất khỏi tầm mắt nàng.

Tùy tùng mà hắn ta dẫn theo cũng rời đi, Đông cung vốn đã vắng vẻ giờ lại càng tĩnh lặng hơn, không một bóng người.

“Chàng ổn chứ?”

A Chi không để tâm đến lời của Yến Vĩ, nhìn Yến Hùc trong tình trạng thế này mà lòng nàng nhói đau.

Nàng lấy khăn tay, cẩn thận lau sạch máu nơi khóe miệng hắn, sau đó đỡ hắn ngồi xuống ghế rót một chén nước đưa đến bên miệng hắn.

Yến Húc nhìn thấy đôi mắt nàng hoe đỏ, thậm chí sống mũi nàng cũng hơi đỏ lên, khóe môi hắn giật giật, nở nụ cười nhạt.

“Nàng khóc sao?”

“Ta không khóc.” A Chi hơi nghèn nghẹn, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ: “... tại ta thấy chàng chắc hẳn đang đau lắm thôi.”

“Không đau đâu,” Yến Húc khẽ cười: “Ngốc quá.”

Nụ cười ấy chẳng hề chạm đến đáy mắt. Sau khi uống xong nước, hắn nhìn thấy y phục của nàng lấm lem, rõ ràng vừa rồi ngã xuống đã bị thương.

Nhưng nàng có vẻ như không để ý đến bản thân, lo lắng chăm sóc cho hắn rồi vội vàng chạy qua trông nom Phục Linh đang ngất lịm bên cạnh.

...Đúng là ngốc thật.

Những lời Yến Vĩ nói cũng không phải là sai. Hắn thực sự không thể thương xót nàng, nhưng nếu nàng có thể an phận thì hắn cũng không ngại ban cho nàng một chút ấm áp.

A Chi đỡ Phục Linh đến phòng nghỉ của tỳ nữ, lúc trở lại, đôi mắt nàng đỏ hơn cả lúc trước, khuôn mặt đầy vẻ uất ức đến mức đỏ bừng lên.

Nước da trắng ngần như ngọc ánh lên nét bi thương, đôi mắt nhìn về phía hắn ẩn chứa giọt lệ trực trào.

Yến Húc cảm thấy phiền muộn. Chỉ là một tỳ nữ thì có đáng để nàng đau lòng đến vậy không?

Nhưng hắn vẫn mở miệng hỏi: “Sao thế?”

A Chi hé môi định nói nhưng mãi không thốt nên lời.

Cho đến khi hắn một lần nữa cạn kiên nhẫn hỏi lại nàng.

“Hà công công...” Giọng nói A Chi yếu ớt: “Đã chết rồi, cung nhân vừa đưa thi thể ông ấy ra... ra bãi tha ma, Tiểu Thuận Tử không ngăn được họ lại.”

Yến Húc siết chặt tay thành nắm đấm, các khớp tay vang lên tiếng răng rắc lạnh lùng.

Thành thân với Yến Húc đã một thời gian, A Chi hiểu rõ tầm quan trọng của Hà Quế đối với hắn.

Hà Quế là người lớn tuổi nhất trong Đông cung, có thể nói ông đã chứng kiến Yến Húc trưởng thành. Từ nhỏ, ông luôn ở bên chắn, chưa từng rời hắn quá xa.

Tình cảm giữa họ không cần phải nói, sâu sắc không thể tả. Ngày Thái tử bị phạt, không ít cung nhân tránh như tránh rắn rết, sợ bị liên lụy. Nhưng Hà công công, dù chỉ còn bộ xương già cỗi vẫn xông lên bảo vệ chủ tử, đến mức bản thân cũng bị thương nặng.

Ông đã không còn trẻ nữa, thân thể của thái giám vốn chịu nhiều khổ cực đã sớm yếu ớt. Khi nằm trên giường, vị đại phu mà họ phải bí mật mời đến cũng đã phán rằng ông không sống được lâu, chỉ đang gắng gượng kéo dài hơi tàn.

Không ngờ rằng đúng vào ngày hôm nay, ngay lúc này, ông lại ra đi.

Thi thể của Hà Quế đã bị kéo đi. Tiểu Thuận Tử quỳ trước điện khóc lóc dập đầu không ngừng trước mặt Yến Húc, tự trách bản thân vô dụng, không thể bảo vệ được Hà công công.

Yến Húc khép mắt lại, máu vừa được A Chi lau sạch ở khóe môi nay lại nhuộm đỏ cả đôi môi của hắn. Nhưng khuôn mặt hắn trắng bệch, không còn chút sinh khí nào nữa cả.