Dịch + Edit: Giangmin
Bà Phương tiếp lời, "nương con nói đúng đó, nuôi trước đã, đợi nó sinh thỏ con rồi ăn cũng được, để ông nội con làm chuồng cho nó. " Nói xong thì bỏ con thỏ vào giỏ, lấy một cái thúng đậy lên trên để tránh cho nó chạy mất.
Bạch Hạ không quan tâm nữa, đi ra sân sau rửa hoa kim anh, tối nay cô phải ăn bánh hoa.
Lấy bột mì mua lần trước ra, cho nước vào khuấy đều lên, thấy bột sền sệt thì cho thêm đường, cánh hoa vào. Cho một ít dầu vào nồi, rán thành từng miếng bánh hoa mỏng.
Bạch Hạ đưa cái bánh hoa đầu tiên cho bà Phương để bà nếm thử, bà Phương xé một miếng đưa cho Hạ thị, Hạ thị lại đút một miếng vào miệng Bạch Hạ rồi mới cắn một miếng.
Bạch Hạ híp mắt lại, "Ừm~, ngon, bột mì mềm dẻo, còn có cánh hoa giòn rụm. "
"Con cái nha đầu này thật sự nghĩ cái gì vậy, vừa có đường trắng còn có cả bột mì nữa, còn có thể không ngon à. " Bà Phương thấy tuy ngon nhưng mà phí tiền, không nhịn được mà nhắc tới.
Bạch Hạ cũng không quan tâm lời nội cô nói, "Đồ ăn ngon thì không được bỏ qua. "
"Nội yên tâm ăn đi, sau này còn kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền mua đồ ngon cho nội. "
Bà Phương được dỗ dành nở nụ cười rạng rỡ, "Vậy nội chờ hưởng phúc của con. "
Hạ thị lấy hai cái đĩa, để mấy cái bánh hoa lên, "ta mang qua cho nhà Nhị thúc với Tam thúc. "
Nhà của ba anh em Bạch gia ở cạnh nhau, Hạ thị không dùng giỏ mà trực tiếp bưng đĩa qua.
Lúc Hạ thị về còn dẫn theo hai cái đuôi nhỏ về, Cẩm Bình và Bạch Vũ nhìn thấy Bạch Hạ thì liền bỏ tay Hạ thị ra, "Ai ya, hai đứa nhỏ không có lương tâm này, thấy tỷ tỷ là không cần bác gái nữa phải không. " Hạ thị giả vờ đau lòng.
Hai đứa bé nhìn Hạ thị rồi lại nhìn Bạch Hạ, kiên định bám lấy Bạch Hạ không buông.
Lúc Bạch lão đầu và Bạch Dũng về đến thì cũng gọi luôn cả Cẩm Thành và Cẩm Bình về.
Hai con khỉ chơi đến mức đầu đầy mồ hôi, cả người toàn là bùn, làm Hạ thị tức đến mức lấy cả roi tre ra đánh Cẩm Thành. Roi tre nhỏ đánh vào người khiến Cẩm Thành đau đến mức gào khóc, vừa khóc vừa hét cứu mạng.
"Đáng đời, nghịch ngợm, để nương con đang chờ một trận. " Bà Phương thấy cả người Cẩm Thành như vậy cũng rất tức.
Trong sân nhà Bạch lão nhị ở cách vách cũng truyền tới tiếng là hét của Cẩm Bình, thật sự rất náo nhiệt.
Bạch Cẩm Trạch lấy một chậu nước, Hạ thị cởi đồ của Cẩm Thành ra rồi kéo cậu đi tắm.
Bạch Cẩm Thành năm tuổi đã biết ngại rồi, "Nương, nhiều người nhìn như vậy, ngại chết đi được. "
Hạ thị xoa tay, "Để cho con nhớ đời. Lần sau mà để cho cả người đầy bùn như vậy nữa, ta liền kéo con đến dưới gốc cây đa lớn trong thôn tắm đấy. "
Thôn Hành Sơn có một cây đa lớn, nghe nói đã hơn một trăm năm tuổi rồi, người ở trong thôn đều thích ngồi tụ tập ở đó nói chuyện với nhau. Vào mùa hè, còn có người bưng cả bát cơm ra đó ngồi ăn, dưới gốc cây đa đó chính là nơi náo nhiệt nhất trong thôn.
Bạch Cẩm Thành tưởng tượng ra tình cảnh mình bị mọi người vây quanh nhìn liền lập tức xin tha thứ, "Con sai rồi nương, con không dám nữa đâu. "
Bữa tối là bánh dày chấm tương và bánh hoa, vì để cho Cẩm Thành nhớ kĩ, Bạch Hạ chỉ cho cậu một cái bánh hoa.
"Ông nội và cha đi làm ruộng, bà nội và nương trồng rau, ta và đại ca đi hái rau dại còn làm bữa tối nữa. Chúng ta đều góp sức, vì vậy chúng ta có hồi đáp tương ứng, ví dụ bánh hoa ta có thể ăn đến no. "
"Mà đệ lại không làm gì cả. "
Bạch Cẩm Thành xấu hổ, rưng rưng nước mắt, "sau này đệ nhất định sẽ giúp mọi người làm việc. "
Bạch Hạ không tỏ rõ ý kiến, "ừm, nhà ta hôm nay mới nuôi một con thỏ, sau này cỏ chỗ thỏ ăn giao cho đệ đó. "
Mùa xuân là một mùa đẹp, vạn vật sinh sôi nảy nở, cỏ mọc chim bay.
Đối với Bạch Hạ mà nói, mùa xuân chính là cánh cửa lớn dẫn đến sự giàu có.
Hôm qua đi lên ngọn núi kia, cô thấy có rất nhiều cây sương sáo, còn có rất nhiều ngọn cây nhỏ, Bạch Hạ quyết định nhổ cây sương sáo về trồng.
Nghĩ đến mùa hè có sương sáo lạnh, còn có cỏ đốt nữa, Bạch Hạ liền tràn đầy năng lượng.
Bạch Cẩm Trạch đi theo Bạch Hạ mà không hề phàn nàn, họ dùng hết vùng đất ở trước và sau nhà, người Bạch gia cũng chẳng có ai quan tâm, mặc kệ hai người, kiếm được tiền họ cũng kệ.
Họ đều không hiểu, cả ngọn núi đầy cỏ ra rồi mà còn phải trồng làm cái gì nữa chứ.
Hai người lên núi đào rất nhiều cây non mang về trồng, vì để cây đủ màu mỡ còn đi mua vài thùng phân bón về để ông nội bón phân hộ, bà Phương và Hạ thị bảo cô đúng là tiêu sài hoang phí.
Bạch Hạ vẫn thấy không đủ lại kéo Cẩm Trạch đến vùng núi nhà mình xới thêm một mảnh đất. Vùng núi nhà họ ở ngay sau nhà, cả ngọn núi đều là cây gỗ sinh trưởng tự nhiên. Hai người dùng rất nhiều sức lực để xới một mảnh đất, mang lá đã mục ở trên núi về nhà làm phân bón.
Đất ở trên núi là đất đỏ, lúc ở hiện đại nhà ông ngoại cô trồng rất nhiều lá trà. Lúc đó nghe ông ngoại bảo đất đỏ trồng trà là hợp nhất. Khi đó còn không biết là sẽ xuyên không, nếu không phải học tập thật tốt cách trồng trà, nói không chừng đã kiếm được nhiều tiền và giàu hơn rồi.
Nói thật, khai hoang mệt chết đi được, cuối cùng Bạch Hạ tự bỏ tiền mình ra thuê bảy, tám đứa nhóc, phải mất mười ngày mới xong được ba miếng đất, thật sự rất mệt.
Đợi đến khi trồng xong hết sương sáo, Bạch Hạ lại đổi sang trồng vài luống bạc hà. Mỗi ngày cô đều chăm sóc chúng như bảo bối vậy, còn kéo Cẩm Thành chạy khắp nơi tìm phân bón, bởi vì Bạch lão đầu không cho họ dùng phân bón trong nhà!!!
Đợi đến khi sương sáo đã phát triển ổn định, Bạch Hạ cùng đại ca cô đã có một cuộc trò chuyện với nhau dưới ánh nến. Cô đã thành công lôi kéo Bạch Cẩm Trạch hợp tác cùng cô, Bạch Hạ có kĩ thuật nên chiếm 60% cổ phần, Bạch Cẩm Trạch dùng sức thì chiếm 40% cổ phần. Bạch Hạ còn rất ra dáng mà dùng bút than tự chế viết một bản hợp đồng, hai người cùng ấn dấu vân tay.
Ừm, chữ viết như chó bò của cô là do người cha thích trốn học của cô dạy.
Bạch Cẩm Trạch rất cưng chiều muội muội, cô nói làm như thế nào thì chính là làm như thế đó, không hề nghĩ rằng cả ngọn núi to như vậy đều là cỏ có thể kiếm được tiền.
Sau khi sương sáo sống, bắt buộc cứ mười ngày là phải bón phân một lần. Vì để có được phân bón Bạch Hạ không tiếc đi lên trấn trên dọn vệ sinh miễn phí cho người ta. Đoạn thời gian đó cô cảm thấy mùi trên người mình dù có cách xa mười dặm thì vẫn ngửi thấy được, ham muốn ăn uống của cô cũng chẳng còn, từ mặt tròn gầy thành mặt trái xoan.
*Một dặm là 500m
Bạch Dũng thấy con trai con gái mình gầy hẳn đi cũng đau lòng, chủ động tiếp nhận làm công việc ủ phân. Bạch Hạ gần như bật khóc, nói ông là một trong mười người cha tốt nhất.
Bên bờ con sông nhỏ mọc rất nhiều bạc hà dại, cô chọn những cây có thân to măng về trồng.
Vặt hết lá ở phần dưới của bạc hà, bỏ vào chậu nước, mỗi ngày thay nước một lần. Đợi cây mọc rễ thì lấy ra trồng vào các luống đất đã chuẩn bị từ trước.
Bạc hà thích nước, ở trước sân Bạch gia có một con kênh nhỏ, Bạch Hạ dứt khoát đào đất ở bên cạnh kênh rồi cho phân bón đã ủ xong vào, rồi trồng những cây bạc hà đã mọc rễ vào đó.
Hai bên của con kênh có rất nhiều, Bạch Hạ đếm được khoảng một trăm cây.
Thời gian Bạch Hạ tận tâm chăm sóc bạc hà và sương sáo trôi qua rất nhanh.
Tiết Mang Chủng*.
*Tiết Mang Chủng , ngày 5,6,7 tháng 6, là tiết khí thứ chín trong hai mươi tư tiết khí.
Tháng tư âm lịch, vào tiết Mang Chủng, khu vực Giang Nam bắt đầu có một trận mưa kéo dài một tháng.
Trời mưa âm u kéo dài khiến cho người ta cảm thấy buồn bực.
Mùa mưa là khoảng thời gian mà Bạch Hạ cực cực cực ghét.