Dịch + Edit: Giangmin
Giã bánh dày là công việc cần dùng đến thể lực, phải giã gạo đã đồ chín đến nhuyễn, còn phải có kĩ thuật thì mới làm ra được bánh dày ngon.
Mấy nàng dâu đem đồ vừa đi tảo mộ về cất đi rồi chặt gà, vịt và giò heo, vang lên âm thanh thớt kêu loảng xoảng.
Bạch Hạ làm món cá nấu dưa chua, giò heo đậu phụ, trứng gà hấp, làm xong thì giao lại nhà bếp cho bà nàng dâu.
Bạch lão đầu cùng hai đứa con trai nặn bánh dày thành từng viên, mỗi một cái bánh dày đều trắng trắng mập mập, nhìn rất đáng yêu.
Bạch Hạ lấy trứng gà hấp ra rồi đưa cho mấy bạn nhỏ tự chia nhau ăn, Bạch Vũ và Cẩm Tây rất thích ăn, trứng gà mềm, vừa vào miệng là trôi liền.
Bàn bát giác ở nhà chính là một cái bàn tròn có thể tháo lắp, lúc ít người thì gấp lại, nhiều người thì lại mở ra, biến thành một cái bàn lớn có thể ngồi được hơn mười người.
Bạch Tam dọn dẹp bàn, bà Phương bảo mấy nàng dâu bày món lên.
"Giống như đang đón năm mới vậy. " Bạch lão tam nói.
Bạch lão nhị đi qua vỗ ông một cái, "Đệ nhìn mấy món này xem có gà, vịt, cá, giò heo lại còn thêm mấy món chay này nữa, tổng cộng là tám món, có đón năm mới thì cũng không phong phú như thế này đâu. "
Cả nhà ngồi vào bàn ăn, người lớn nhất nhà là Bạch lão đầu phát biểu: "Từ lúc mở ra triều đại mới này, cuộc sống của chúng ta cũng ngày một tốt hơn, năm nay nhờ phúc của tiểu Hạ nên kiếm được chút tiền, nhân ngày lễ hôm nay chúng ta phải ăn uống thật ngon, qua hôm nay là phải quay lại làm việc ở ngoài ruộng rồi. "
Bạch Hạ được nhắc tên ngại ngùng nói: "Ông nội, cha, đều là người một nhà cả, không cần phải nói những lời như cảm ơn hay là không cảm ơn, nếu không có sự ủng hộ của mọi người con cũng không làm được những việc này, chỉ hi vòng nhà ta có thể bình an suôn sẻ, đồng tâm hiệp lực, sống thật tốt. "
Bạch Hạ gắp một miếng cá vào bát Bạch lão đầu, rồi lại gắp một miếng cho bà Phương, "Ông, bà đây là món ăn mà còn mới làm, gọi là cá nấu dưa chua, màu nếm thử xem có ngon không. "
Hai người nếm thử, gật đầu liên tục, rồi bảo mọi người nhanh ăn.
Cá nấu dưa chua thịt cá tươi mềm, cảnh ngon, thì và xương phân rõ, các bạn nhỏ ăn cá cũng không sợ bị hóc xương, lại thêm vị canh chua kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, khiến người khác phải giơ ngay ngón tay cái lên.
Món chính là bánh dày, dùng đũa cắt bánh dày trắng mập thành miếng nhỏ, bánh dày mềm dẻo ăn không bị dính răng, chấm vào nước canh nữa, ngon tuyệt.
Bạch Hạ ăn hải cái một lúc!
Mọi người đều ăn miếng to, ai cũng không nói gì, Bạch Cẩm Bình không ngẩng đầu lên nói, "tiểu Hạ tỷ tỷ nấu rất rất rất rất ngon luôn. "
Bạch Vũ và Cẩm Tây cũng vừa gật đầu vừa vỗ tay theo, "ngon lắm, ngon lắm. "
Ăn uống no nê, ba nàng dâu đi thu dọn, mấy người Bạch lão đầu thì ra phòng khách nói về việc làm ruộng.
Thời gian này Bạch Hạ rất mệt, về đến phòng vừa nằm xuống là ngủ liền.
Lúc Bạch Hạ tỉnh lại, thấy Cẩm Trạch ngồi ở sân không biết đang nghĩ cái gì, nghe thấy tiếng động Cẩm Trạch quay đầu lại, "Nhị muội, muội dậy rồi à. "
"Ừm, chỉ còn ca ở nhà thôi ạ? "
Cẩm Trạch chỉ ra sân sau, "Nương và bà nội đang làm đất ở phía sau, cha và ông nội ra ruộng rồi, còn phải đào kĩ hai miếng đất nữa thì mới gieo mạ được. "
Bạch Hạ gật gật đầu, vào phòng bếp lấy nước rửa mặt.
"Sao không thấy Cẩm Thành đâu vậy. "
"Đi cùng Cẩm Bình vào thôn chơi rồi. " Bạch Cẩm Thành và Bạch Cẩm Bình tuổi tác tương đương nhau lúc nào cũng chơi cùng nhau. Lúc Cẩm Bình không có nhà thì mới dính lấy Bạch Hạ."Nhị muội, lúc mới tảo mộ về, ca thấy phía tây núi Nam có một mảnh đất toàn là dương xỉ, chúng ta đi hái đi. "
Bạch Hạ gật đầu, hai người cõng sọt tre ra ngoài
Mưa đã ngừng, nhưng trời vẫn âm u như cũ, mặt trời trốn trong tầng mây.
Sau cơn mưa đường rất khó đi, toàn là bùn, Bạch Hạ còn đeo thêm một đôi giày cỏ ở bên ngoài.
Hai người đi qua ruộng, không bao lâu sau đã đến chỗ dương xỉ mà Cẩm Trạch bảo. Vừa mưa xong, mỗi một cây dương xỉ đều nhìn rất tươi, có ngọn còn tổ bằng ngón trỏ của Bạch Hạ.
Hai người không nói nhiều mà chỉ chăm chú cúi đầu hái dương xỉ, hái nhiều chút rồi phơi khô, lúc nào muốn ăn chỉ cần ngâm nước một lúc là được, mùa đông mang đi bán có khi cũng kiếm được chút tiền.
Hai người hái hết chỗ dương xỉ thì đi hẳn lên núi.
Trên núi có những cây thông rải rác, hai người tìm kiếm khắp nơi, tìm được gần hai cân nấm thông.
"Ca, mai chúng ta đến rừng thông , qua nhiều ngày như vậy rồi còn mưa nữa, chắc chắn là mọc thêm rất nhiều nấm thông rồi. " Bạch Hạ theo sau lưng Cẩm Trạch nói nhỏ, Cẩm Trạch chỉ trả lời ngắn gọn "ừm".
Thời gian này là lúc mà hoa đỗ quyên nở rộ, Bạch Hạ hái hai bông cài lên tóc của mình quay qua hỏi Đại ca Bạch gia: "Đẹp không? "
Bạch Cẩm Trạch gật đầu nói đẹp lắm.
Bạch Hạ hái một bông đút vào miệng Cẩm Trạch, hoa đỗ quyên có bị chua chua khiến cho anh nhíu mày, Bạch Hạ nhìn được cười thích thú.
Bạch Hạ tìm khắp nơi, cô tìm thấy một lùm hoa Đường quán tử ở trong một bụi cây.
Đường quán tử còn có tên gọi khác là hoa kim anh, hoa nở năm cánh màu trắng giống như hình trái tim, nhụy có màu vàng kim.
Quả Kim Anh mọc dưới hoa có rất nhiều gai, mùa xuân hoa nở mùa thu quả chín có thể ngâm rượu hoặc ngâm đường.
Bạch Hạ lập tức gọi Bạch Cẩm Trạch: "Ca, nhanh quá đây hái hoa, một lát nữa về nhà rán bánh ăn. "
Lại dặn dò thêm: "Trên cây có rất nhiều gai, cẩn thận chút đừng để bị đâm vào tay, nếu bị đâm vào có thể sẽ hơi khó lấy ra. "
"Ừm, nhị muội cũng cẩn thận. "
Cẩm Trạch là người ít nói làm nhiều, huynh muội hai người hái xong lại đi sâu hơn vào trong nhưng không phát hiện thêm gì.
Bạch Hạ chỉ đánh từ bỏ, "Đợi đến mùa thu chúng ta lại đến hái quả, ca nhớ vị trí nhé. "
Bạch Cẩm Trạch gật đầu, hai người trở về theo đường cũ.
"Đi trên con đường nhỏ vùng quê
Con bò già là bạn đồng hành của tôi
Trời xanh cùng áng mây chiều tà trên ngực
Áng mây rực rỡ là quần áo của hoàng hôn. "
*乡间的小路/xiāng jiān de xiǎo lù/ 刘文正 Lưu Văn Chính. Đây là một bài hát, mọi người có thể nghe thử.
Bạch Hạ ngân nga giai điệu bài hát, thông dong đi trên con đường cái nhỏ đột nhiên có một bóng dáng màu xám nhảy qua nhảy lại, thấy cỏ xanh còn đứng lại gặm hai miếng.
Thỏ xám!
Bạch Hạ nhanh tay nhanh mắt xoong lên liền túm được gáy nó. Con thỏ dáng vẻ lờ mờ không hiểu gì nhìn Bạch Hạ, miệng vẫn còn ngậm cỏ, qua mười giây mới phản ứng được ta có chuyện gì xảy ra, nó bắt đầu nhẹ răng, giãy giụa. Bạch Hạ nhìn con thỏ, thấy nó rất giống với con chó ngốc, như anh em vậy.
Bạch Hạ lắc lắc khiến nó hoa cả mắt, "Bây giờ mới nhớ ra là phải chạy à? Muộn rồi! "
Bạch Cẩm Trạch đứng nhìn, bội phục không nói nên lời.
Bạch Hạ vô cùng khoái chí, bắt con thỏ rồi lắc lắc trước mặt Cẩm Trạch, "Về nhà ăn thỏ thôi. "
Hạ thị thấy con thỏ thì bất ngờ, "Con thỏ này là do hai đứa bắt à, béo thật đó. "
"Chúng con đi trên đường đột nhiên con thỏ này nhảy ra cũng không chạy chỉ ngồi ở đó ăn cỏ, con nhìn thấy liền nghĩ, đây không phải là thịt thỏ từ trên trời rơi xuống à, thế là nên bắt nó về luôn. "
Bà Phương cười đến mức không thấy mắt đâu cả chỉ thấy mỗi răng, "cháu gái ta thật là giỏi", lại nhìn con thỏ giơ tay ra sờ sờ bụng nó "Haiz, con thỏ này không ăn được rồi, nó đang có thai. "
Thịt thỏ đến tay rồi còn bay mất, Bạch Hạ thấy hơi tiếc vừa quay đầu lại nghĩ , "Chúng ta nuôi nó đi sau đó thì nó sinh vào con, sinh rất nhiều con. Có thể ăn thịt thỏ, da còn thấy để bán lấy tiền. "
Hạ gật đầu, "con cái nha đầu này thật là nghĩ nhiều thật đó, nhưng mà thỏ không dễ nuôi đâu, việc này phải dụng tâm. "