Vai Ác Mềm Yếu Muốn Ăn Thật No

Quyển 1 - Chương 18: Thiếu gia giả mạo độc ác trong truyện hào môn

Hoài Tước: “Được thôi.”

Nghe vậy, chàng trai liền nói ngay: “Vậy tôi chụp thêm vài tấm nữa được không?”

Hoài Tước: “...”

Cô gái nhìn cậu đầy hy vọng.

Hoài Tước kiên nhẫn gật đầu.

Động tĩnh của họ thu hút không ít người qua lại. Một vài người cũng lén giơ điện thoại chụp Hoài Tước sau khi thấy cậu đồng ý cho đôi nam nữ kia chụp.

Sau vài tấm, bất ngờ có một người chen vào khung hình.

Đó là một học sinh mặc đồng phục cấp ba, tóc mái dài, đeo kính gọng đen dày, dáng người nhỏ nhắn, buộc tóc đuôi ngựa thấp. Không rõ là nam hay nữ.

Người đó lạnh lùng nhìn Hoài Tước, giọng nói cũng khó phân biệt: “Đây là tiệm sách, muốn trình diễn thời trang thì đổi sang sân khấu khác được không?”

Người này tỏ vẻ rất kiêu ngạo, nhưng dù sao thì cũng đúng là Hoài Tước và nhóm của cậu ấy chắn đường.

Hoài Tước nói: "Xin lỗi."

Đám đông tản ra, cặp đôi blogger nhϊếp ảnh cũng lập tức nói: "Xin lỗi, xin lỗi, là chúng tôi cứ nhất quyết kéo anh ấy lại để chụp ảnh. Chúng tôi sẽ nhường chỗ ngay."

Hai người vừa nói vừa nhanh chóng đứng sang một bên, chuẩn bị rời đi.

Cô gái lắc lắc điện thoại, mấp máy môi nói: "Tôi sẽ gửi qua WeChat cho anh."

Hoài Tước gật đầu, ngoan ngoãn vẫy tay chào họ.

Cậu học sinh cấp ba khẽ hừ một tiếng, trước khi vào hiệu sách còn vô cớ liếc nhìn Hoài Tước một cái.

Ánh mắt chứa đựng hai phần lạnh lùng, ba phần khinh thường, và năm phần chẳng thèm để mắt.

Hoài Tước: "……"

Có cần thiết vậy không!

Hoài Tước không nhịn được mà thầm nói với hệ thống: "Cậu ta thật hợp để làm nhân viên của các người."

【Không được đâu, bé yêu, cậu ta không đẹp trai bằng em.】

"Đúng là vậy thật." Hoài Tước tự đắc đáp.

Cậu cũng bước vào hiệu sách, cố ý nhìn vị trí của cậu học sinh kia, phát hiện nơi cậu ta đứng đều là các kệ sách học thuật. Hoài Tước yên tâm đi tới khu sách mà mình muốn, lấy một quyển và lặng lẽ đọc.

【Ồ, Tước Bảo, em thực sự đang đọc sách à.】

Hệ thống tò mò nhìn trộm, phát hiện Hoài Tước đang cầm một quyển Album tranh Monet, chăm chú đọc. Hoài Tước đáp lại, khẽ nói: "Thật ra em cũng khá thích vẽ tranh."

Chỉ có điều, ngoài vẽ tranh, cậu còn thích nhϊếp ảnh, từng học qua violin, đàn piano cũng chơi không tệ. Nhưng nếu có thể làm nhân viên chăm sóc động vật, cậu cũng sẽ rất vui vẻ.

Hoài Tước thích quá nhiều thứ, điều này đáng lẽ bị gọi là "thiếu định hướng". Nhưng gia đình Hoài lại có đủ điều kiện để thử nghiệm. Hoài Cẩn Ngôn thậm chí còn từng nói: "Được Tiểu Tước yêu thích là một vinh hạnh."

Hoài Tước đọc một lúc, gần đến giờ trưa. Hoài Cẩn Ngôn nhắn tin nhắc cậu đừng quên ăn cơm.

Hoài Tước tất nhiên sẽ không quên. Cậu chọn thêm vài quyển, mang đến quầy thanh toán, trả tiền xong thì nhờ nhân viên gửi về nhà.

Vừa bước ra khỏi hiệu sách, điện thoại của Hoài Cẩn Ngôn gọi tới.

"Sao vậy anh?" Hoài Tước dịu dàng nói.

Giọng Hoài Cẩn Ngôn lại có chút mệt mỏi: "Sao không trả lời tin nhắn?"

"À." Hoài Tước rất thích xem mà không trả lời tin nhắn. Với cậu, điều đó như đã trả lời bằng sóng não vậy. "Em quên mất. Em đang định đi ăn đây."

Cậu chậm rãi bước đi, một người lướt qua bên cạnh cậu. Hoài Tước ngẩng đầu nhìn, hóa ra là cậu học sinh cấp ba kia.

"Muốn ăn gì? Anh bảo thư ký đặt chỗ cho em."

"Không cần đâu…"

Giữa đám đông bỗng vang lên một tiếng náo động hỗn loạn, kèm theo vài tiếng hét chói tai. Hoài Tước giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía trước—

Cậu học sinh cấp ba cúi đầu bước tiếp, mà cách đó không xa, chính là người đàn ông từng va vào cậu khi mua kem. Sắc mặt người đàn ông dữ tợn, hai mắt hơi lồi ra, môi thâm tím, trông không giống người có trạng thái tinh thần bình thường. Nhìn xuống, trong tay người đàn ông rõ ràng cầm một con dao sắc bén, mũi dao còn nhỏ máu!

"Tiểu Tước? Sao thế? Ở chỗ em có chuyện gì vậy?"

Hoài Tước đột nhiên run rẩy không kiểm soát được, lông mi cậu rung lên dữ dội, đồng tử co rút lại, nhìn chằm chằm vào con dao ấy.

"Tiểu Tước? Xảy ra chuyện gì?!"

Hệ thống cũng phát cảnh báo dồn dập:

【Đinh! Phát hiện sự kiện nguy hiểm! Mời chủ nhân lập tức rời khỏi! Lập tức rời khỏi!】

Nhưng Hoài Tước như không nghe thấy gì, thậm chí như thể bị bóp nghẹt cổ, không thể thốt ra lời nào.

Cậu học sinh hoàn toàn không nhận thức được rằng nguy hiểm chỉ cách mình vài bước chân, trong khi người đàn ông rõ ràng đang có ý định tấn công bừa bãi, và nhanh chóng tiến về phía cậu.