Kem được làm tại chỗ, nên hàng di chuyển chậm. Hoài Tước lấy điện thoại ra, cúi đầu xem những video mình quan tâm.
Cậu vừa xem vừa nhích lên từ từ. Nhưng đột nhiên, có người đυ.ng phải cậu.
Hoài Tước luống cuống giữ lấy chiếc điện thoại suýt rơi. Người đó băng ngang qua hàng, suýt nữa xô cậu ngã. May mà có anh trai phía sau tốt bụng đỡ lấy cậu.
Người đó đυ.ng vào cậu rồi cứ thế đi tiếp, không quay đầu lại lấy một lần. Hắn đeo khẩu trang, tay đút túi quần, quần áo cũ kỹ, túi phồng lên, đầy những vết bùn bẩn, tóc tai lộn xộn, trông chẳng khác gì kẻ lang thang.
Anh trai phía sau lên tiếng bất bình thay cho Hoài Tước: “Này anh kia! Đυ.ng người ta mà không biết xin lỗi à? Không biết chút phép lịch sự sao?”
Người đó quay đầu liếc nhìn họ. Lúc này, Hoài Tước mới nhìn rõ, trên lông mày người đó có một vết sẹo ngắn nhưng thô, ánh mắt nhìn họ đầy hung dữ, nhất là khi hắn lướt mắt từ trên xuống dưới đánh giá Hoài Tước một lượt.
Cảm giác đó khiến Hoài Tước không thoải mái chút nào. Người anh đứng sau cậu lập tức xắn tay áo: “Nhìn cái gì mà nhìn—”
“Không sao đâu.” Hoài Tước vội kéo tay áo của anh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đừng chấp nhặt với anh ta.”
Người kia dường như lại lườm Hoài Tước một cái, sau đó quay đầu vội vã rời đi.
Anh trai phía sau nhổ một bãi nước bọt: “Đúng là thứ gì đâu không.”
Anh trai tốt bụng này lại tiếp tục bắt chuyện với Hoài Tước. Anh rất vui tính, nói nhiều, chỉ chốc lát sau Hoài Tước đã biết rằng anh có một cô con gái đang học lớp 7, và vợ anh rất thích ăn kem. Anh đứng xếp hàng ở đây là để mua một hộp kem lớn mang về làm bất ngờ cho vợ.
Anh còn kể rằng anh phải lén đi mua, vì kem ở đây rất đắt. Vợ anh đã thấy trên mạng nhưng không dám mua vì tiếc tiền, nên anh muốn mang về để làm cô ấy bất ngờ.
“Anh chị tình cảm thật tốt.”
Hoài Tước không khỏi cảm thán, trong lòng có chút ngưỡng mộ.
Hệ thống lập tức nói trong đầu cậu:
【Có gì đáng ngưỡng mộ đâu, Bảo Bối? Loại kem này chúng ta có thể mua cả trăm cái mang về!】
… Không phải vì kem đâu.
Hoài Tước cúi đầu nhìn xuống mũi giày, thầm nghĩ trong lòng.
Chỉ là cậu ngưỡng mộ cảm giác dù giàu hay nghèo cũng đều được yêu thương và bảo vệ hết lòng như vậy.
Không giống như kiếp trước của cậu, khi bị hủy dung nhan rồi, chẳng còn ai quan tâm đến cậu nữa...
Hoài Tước lắc đầu, gạt bỏ những ký ức không vui.
Khi đến lượt mình, chị nhân viên nói rằng họ đã thấy chuyện không vui vừa xảy ra lúc xếp hàng, và vì đó là trong hàng đợi của họ, nên đã thêm hai thìa kem cho cậu và người anh tốt bụng.
Hoài Tước lập tức vui vẻ hẳn lên!
Cậu cầm ly kem, vẫy tay chào tạm biệt anh trai tốt bụng, vừa chậm rãi thưởng thức từng muỗng nhỏ, vừa đi xuống tầng dưới qua thang cuốn, không có mục đích cụ thể nào.
Đi một hồi, cậu phát hiện trung tâm thương mại này có một tiệm sách.
Mặt tiền tiệm sách được trang trí rất tinh tế, nhìn qua đã thấy đây là nơi lý tưởng để chụp ảnh "check-in". Có vài nhóm người không hề vào đọc sách mà chỉ đứng chờ đến lượt để có chỗ chụp ảnh.
Hoài Tước đứng một bên, ăn nốt muỗng kem cuối cùng, lấy khăn giấy lau tay rồi chuẩn bị bước vào.
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng “tách” của máy ảnh kèm theo tiếng cười khúc khích của một cô gái.
Hoài Tước quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, là một đôi nam nữ.
Chàng trai cao ráo cầm máy ảnh, rõ ràng đang hướng ống kính về phía Hoài Tước. Cậu hơi nghiêng đầu, chàng trai lập tức bấm máy thêm một lần nữa.
Hoài Tước nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc, cô gái bên cạnh chạy đến, vừa ngượng ngùng vừa cười xin lỗi: “Thật xin lỗi, bọn mình là blogger chụp ảnh, thường thích chụp những thứ đẹp đẽ. Lúc nãy thấy bạn ăn kem đáng yêu quá nên không nhịn được mà chụp lén bạn.”
Cô vừa nói vừa đỏ mặt: “Thật sự xin lỗi, mình có thể gửi ảnh cho bạn. Nếu bạn không muốn bị chụp, bọn mình sẽ xóa file gốc. Bạn trai mình chụp ảnh khá đẹp…”
Chàng trai cũng vội vàng hạ máy ảnh: “Thật sự rất dễ thương, xóa thì tiếc lắm.”
Được khen một cách thẳng thắn như vậy, Hoài Tước cũng cảm thấy hơi ngượng. Cậu lấy điện thoại ra: “Vậy gửi cho tôi đi.”
“Được, được.”
Cô gái và Hoài Tước trao đổi WeChat, sau đó cô dè dặt hỏi: “Mình có thể đăng lên không? Tụi mình không có nhiều fan đâu, đảm bảo sẽ không chỉnh sửa bừa bãi.”