Vai Ác Mềm Yếu Muốn Ăn Thật No

Quyển 1 - Chương 16: Thiếu gia giả mạo độc ác trong truyện hào môn

“Không phải đâu.” Chủ tiệm cười lớn: “Ông Lưu trúng xổ số gần 100 triệu, còn làm bánh bao gì nữa, ông ấy đi du lịch vòng quanh thế giới từ lâu rồi!”

Hoài Tước: “……?”

“Dựa theo tính toán của hệ thống của cậu—tại sao hệ thống không tính được rằng ông chủ tiệm bánh bao lại trúng xổ số chứ?”

【Cái này…】

Giọng điện tử của hệ thống lộ ra chút lúng túng.

【Trên lý thuyết, những sự kiện ngẫu nhiên như vậy thực sự nằm ngoài phạm vi tính toán của chúng tôi…】

Hệ thống nghiêm túc giải thích với Hoài Tước.

Hệ thống như nó chỉ nắm trong tay cốt truyện giống như bản tóm tắt, chỉ có khung sườn và hướng đi của kết cục. Các chi tiết cụ thể cần những nhân viên như Hoài Tước giúp lấp đầy.

Do đó, sẽ có những tình huống bất ngờ và ngẫu nhiên xuất hiện.

Chẳng hạn như trong một phân cảnh trước đây, Hoài Tước cố ý ngã xuống nước, vai chính thụ đứng nhìn mà không cứu, dẫn đến Hoài Tước vu oan cho vai chính, khiến người nhà Hoài gia nảy sinh thành kiến với cậu ta.

Nhưng vì một sự kiện “Hoài Tước không biết bơi” ngẫu nhiên xảy ra, kịch bản này đã bị thay đổi. Vai chính thụ không đứng nhìn mà nhảy xuống cứu Hoài Tước lên.

Dẫu vậy, nhờ khả năng ứng biến cực cao của Hoài Tước (theo như hệ thống tự nhận xét), dù quá trình có sai lệch, kết quả cuối cùng vẫn đúng, Hoài Tước vẫn thành công vu oan cho vai chính thụ!

Nghĩ vậy, hệ thống vừa an ủi Hoài Tước vừa tự an ủi bản thân:

【Thật ra cũng không sao đâu! Cốt truyện này vốn được thêm vào thôi, dù sao Tước Bảo sớm muộn gì cũng gặp được vai chính công mà! Không có phân đoạn này chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu!】

Nói đến đây, hệ thống lại có chút áy náy:

【Chỉ là khiến Tước Bảo phải đi một chuyến uổng công, xin lỗi nhé, hu hu hu!】

“Không sao đâu.”

Hoài Tước không để ý lắm, “Nhân tiện ra ngoài đi dạo một chút, lâu rồi em không được ra ngoài chơi.”

Chính xác mà nói, cậu chưa bao giờ tự mình ra ngoài chơi.

Khi còn nhỏ, Hoài Cẩn Ngôn không bận rộn như bây giờ. Dù Hoài Tước muốn đi đâu, Hoài Cẩn Ngôn cũng luôn là người đi cùng cậu.

Lớn lên một chút, Hoài Cẩn Ngôn bắt đầu làm việc trong công ty. Với ý thức an toàn cực kỳ cao, cộng thêm thân phận đặc biệt của Hoài gia, Hoài Tước lại là con út, Hoài Cẩn Ngôn rất sợ cậu bị bắt cóc.

Vì thế, dù đi chơi hay đi học, chỉ cần ra ngoài phạm vi nhà Hoài gia và trường học, luôn có vệ sĩ đi theo cậu.

Hai người to cao lực lưỡng, một bên trái, một bên phải, như hai bóng đen âm hồn bất tán, lúc nào cũng kè kè bên cạnh. May mắn thay, Hoài Tước vốn dĩ là người hướng nội, không có nhiều ham muốn ra ngoài chơi. Nếu là người khác, có lẽ đã ồn ào đòi tự do từ lâu, nhưng Hoài Tước thì không, cậu chẳng cảm thấy phiền hà gì.

Dẫu đôi khi có chút khó chịu, cậu vẫn chịu đựng được.

Nhưng giờ được thoát ra ngoài, lại hiếm khi có cơ hội thế này, Hoài Tước như chú chim vừa sổ l*иg, nhìn đâu cũng thấy thú vị.

Đường Vĩnh An là khu phố cổ, không có nhiều nơi để dạo chơi, nhưng những khu dân cư cũ kỹ loang lổ và các ông cụ đang đánh cờ trong hẻm nhỏ cũng khiến Hoài Tước thấy mới lạ.

Dạo một vòng, cậu mua một phần bánh trứng truyền thống. Nhấm nháp bánh trứng còn nóng hổi, cậu gọi xe và hướng thẳng đến khu thương mại.



Trung tâm thương mại này vừa mới khai trương, Hoài Tước chưa từng đến đây.

Khác với những trung tâm thương mại cậu thường ghé qua, nơi đó thường dành cho hội viên, cần đặt chỗ trước mới được vào. Dù cậu không đến đó thường xuyên, nhưng mỗi lần đi đều rất ít người, không có sự náo nhiệt như trong ký ức của cậu về trung tâm thương mại.

Còn nơi này, có lẽ vì mới khai trương, tất cả các cửa hàng đều đang tổ chức khuyến mãi, khách ra vào nườm nượp, vô cùng nhộn nhịp.

Hoài Tước không quá hứng thú với quần áo, nhưng trên tấm áp phích trước cửa trung tâm thương mại, cậu nhìn thấy trên tầng sáu có khu ẩm thực. Cậu đi thang máy thẳng lên đó, nhưng phát hiện vì khai trương quá vội vàng, phần lớn các cửa hàng nhỏ ở khu ẩm thực vẫn chưa mở cửa.

Chỉ có lác đác hai ba cửa hàng mở, là các nhà hàng cao cấp kiểu Nhật, buffet nướng, mà cậu chẳng hứng thú chút nào.

Có một tiệm kem cũng mở cửa, vì hương vị mới lạ, người ta xếp hàng dài trước cửa.

Hoài Tước thấy đông vui liền tham gia xếp hàng. Cậu giữ khoảng cách lịch sự với những người phía trước và phía sau.