Hệ thống rùng mình.
Không, không thể như thế được. Vai chính công và vai chính thụ là một đôi trời sinh! Việc bắt Hoài Tước làm thế này, tuyệt đối không phải vì hệ thống chột dạ.
“Ừ, là để vạn sự không sai sót!”
“Ồ.” Hoài Tước gật đầu, cảm thấy điều đó rất hợp lý. Nhưng ngay sau đó, cậu cau mày nói: “Nhưng thực ra em không phải loại người chê nghèo thích giàu.”
【Hả?】
Hoài Tước nói nhỏ: “Làm bánh bao hay làm vàng đều được, chỉ cần có thể cho em ăn no bụng là em không chê.”
Hệ thống mềm lòng. Nó biết rất rõ Hoài Tước không phải kiểu người như vậy. Hoặc nói đúng hơn, nếu không phải vì Hoài Tước dễ bị lừa lại hơi ngây ngô, thì nó đã chẳng dễ dàng gì mà ràng buộc được với cậu.
Hệ thống lập tức dỗ dành:
【Tất nhiên tôi biết Tước Bảo là đứa trẻ ngoan nhất, hiểu chuyện nhất rồi! Đây chỉ là nội dung kịch bản thôi, Tước Bảo đồng ý hoàn thành những điều này chứng tỏ không chỉ ngoan ngoãn, hiểu chuyện mà còn rất chuyên nghiệp nữa!】
Hoài Tước vui lên, nghĩ đến kịch bản sắp thực hiện, lòng tràn đầy tự tin. Cậu háo hức nói: “Hôm nay chúng ta đi sớm như vậy, chắc chắn vai chính công còn chưa tới đâu nhỉ?”
【Ừm, đúng vậy, chúng ta có thể đi dạo quanh đây một chút.】
“Vậy em có thể ăn một l*иg bánh bao trước không?” Hoài Tước liếʍ môi, vẻ mặt đầy đáng thương: “Lâu lắm rồi em chưa được ăn bánh bao bên ngoài.”
Đây chính là lý do tại sao Hoài Tước phải lén tránh khỏi Hoài Cẩn Ngôn mà trốn ra ngoài.
Hoài Cẩn Ngôn luôn kiểm soát nghiêm ngặt chế độ ăn uống của cậu. Với cơ thể yếu ớt và dạ dày không tốt, những quán ăn nhỏ ven đường này, dù thế nào Hoài Cẩn Ngôn cũng không cho cậu ăn.
Nếu ngay cả vào quán bánh bao còn không được, thì làm sao mà cậu làm khó vai chính công được đây?
【Cái này…】
“Làm ơn đi mà.” Hoài Tước nói giọng nũng nịu: “Em chỉ ăn một cái thôi, một cái là đủ!”
【Được rồi, nhưng chỉ được ăn một cái thôi nhé.】
Hoài Tước: “Ừ ừ!”
Vừa ra khỏi biệt thự trên sườn núi, điện thoại của Hoài Tước đã rung không ngừng. Cậu lấy ra xem, quả nhiên là loạt tin nhắn oanh tạc của Hoài Cẩn Ngôn.
Đã trốn được rồi, Hoài Cẩn Ngôn cũng chẳng làm gì cậu được. Hoài Tước đơn giản trả lời rằng mình đi thư viện, không được làm phiền, cuối cùng còn dọa thêm: “Nếu anh làm phiền em, sau này em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.”
Hoài Cẩn Ngôn chắc là đã suy nghĩ một lúc, mãi lâu sau mới trả lời: “Chú ý an toàn, trước 6 giờ phải về nhà.”
6 giờ!
Đủ thời gian để cậu làm khó vai chính công rồi ghé qua phố ăn vặt một vòng nữa.
Hoài Tước vui vẻ trả lời: “Được nhé.”
Chiếc xe nhỏ chạy suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi Hoài Tước đặt.
Bác tài dừng xe lại và nói: “Đến rồi nhé.”
“Cảm ơn bác tài.”
Hoài Tước xuống xe, theo vị trí mà hệ thống chỉ dẫn. Tiệm bánh bao nằm ở số 173 đường Vĩnh An, trong một con hẻm nhỏ. Xe chỉ dừng được ở đầu ngõ, cậu phải tự mình đi bộ vào trong.
Đi suốt 15 phút, cuối cùng Hoài Tước cũng đứng trước một cửa tiệm trông như đã đóng cửa từ rất lâu.
Bên cạnh tiệm còn có cửa hàng quần áo, tiệm kim khí, siêu thị nhỏ, nhưng chẳng thấy bóng dáng tiệm bánh bao đâu.
Hoài Tước lẩm bẩm: “Hệ thống, chắc chắn là ở đây chứ?”
【Chắc chắn mà! Chính là ở đây!】
Chủ tiệm kim khí đã để ý đến cậu từ trước. Nếu là người khác đứng đây bất động lâu như vậy, ông chắc chắn sẽ nghi ngờ. Nhưng Hoài Tước vừa xinh đẹp, vừa ăn mặc chỉnh tề, rõ ràng là một đứa trẻ được nuôi dạy rất tốt.
Chủ tiệm nghĩ chắc cậu bị lạc đường, đứng ở cửa gọi: “Này, nhóc con, bị lạc đường à? Muốn tìm đến đâu?”
Hoài Tước quay đầu nhìn ông, lễ phép nói: “Cháu muốn hỏi, tiệm bánh bao Hòa Ký có phải gần đây không ạ?”
“Ồ, cháu tìm ông Lưu à.” Chủ tiệm nói: “Ông ấy dọn đi lâu rồi. Cháu là họ hàng ông ấy à?”
Hoài Tước lắc đầu: “Cháu không phải, cháu chỉ muốn đến ăn bánh bao thôi.”
Bà chủ tiệm quần áo bên cạnh cũng bước ra, nghe cậu nói xong liền bật cười: “Nhóc con, cháu tìm đâu ra vậy? Ông Lưu nghỉ làm bánh bao từ mười năm trước rồi!”
“Không phải chứ…” Hoài Tước bỗng cảm thấy hoảng.
Không lẽ là phá sản rồi sao?!
Cậu đã nói rồi mà, cái kiểu kịch bản vai chính quay lại giúp đỡ ân nhân ngày xưa này thật sự không hợp lý! Đợi đến khi vai chính công thành danh toại, ân nhân chắc đã chết đói từ lâu rồi!