Vai Ác Mềm Yếu Muốn Ăn Thật No

Quyển 1 - Chương 19: Thiếu gia giả mạo độc ác trong truyện hào môn

Chỉ trong tích tắc.

“Bộp” một tiếng, điện thoại của Hoài Cẩn Ngôn cùng với tiếng gọi gấp gáp rơi xuống đất.

Cơ thể nhỏ bé của Hoài Tước như bùng nổ một nguồn năng lượng khổng lồ. Cậu lao nhanh về phía trước, đẩy cậu học sinh ra một bên. Chính cậu lại trở thành mục tiêu của người đàn ông. Hắn nắm chặt cổ áo Hoài Tước, ngay khi tiếng còi báo động vang lên. Lưỡi dao đang vung tới bỗng chuyển hướng, hắn xoay tay, siết chặt cổ cậu và đặt lưỡi dao sát vào họng Hoài Tước, hét lớn đe dọa đám bảo vệ đang lao tới.

"Đừng tiến thêm bước nào nữa, nếu không, tôi sẽ gϊếŧ cậu ta!!"

Những nhân viên bảo vệ cầm khiên chống bạo động lập tức bao vây người đàn ông, ánh mắt trao đổi với nhau tìm cách ứng phó.

【Đinh! Cảnh sát còn hai phút nữa sẽ tới hiện trường!】

【Tước Bảo?! Tước Bảo!!!】

Người đàn ông gằn giọng, lưỡi dao càng áp sát vào cổ Hoài Tước, khiến da cậu bị xước, máu bắt đầu thấm ra.

Trong tiếng hét của hệ thống và những lời đe dọa của người đàn ông, Hoài Tước cuối cùng cũng lấy lại được chút ý thức.

Dù sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, cậu vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Với giọng nói nghẹn ngào vì cổ bị siết chặt, cậu khó khăn thốt lên: “Ông… ông muốn tiền? Đừng… đừng gϊếŧ tôi, chúng ta… có thể nói chuyện…”

"Tao biết mày có tiền." Người đàn ông rít lên, giọng khàn đặc. "Vừa nhìn đã biết mày là công tử nhà giàu. Đừng giở giọng thương hại tao! Mày hiểu cái gì hả?!"

Người đàn ông kéo Hoài Tước quay một vòng, lớn tiếng nói với đám đông: “Các người, đám người giàu các người, không bao giờ hiểu được! Tất cả các người đều đáng chết!”

【Đinh! Cảnh sát còn một phút nữa sẽ tới hiện trường!】

Giữa đám đông, có một giọng nói vang lên: “Tôi cũng ghét bọn nhà giàu này.”

Người đàn ông quay đầu về phía giọng nói. Một người đàn ông khác bước ra khỏi đám đông. Anh đội mũ lưỡi trai đã sờn cũ, áo khoác ngoài bạc màu, quần có vài chỗ vá cẩu thả.

Người đàn ông nhìn anh ta một cách dò xét. Anh giơ bàn tay chai sạn lên, các vết chai dày đặc ở lòng bàn tay và ngón trỏ.

“Tôi đã phải bỏ học từ cấp hai để đi làm thuê cho đám nhà giàu các người. Đúng là bọn chúng đều đáng chết.” Người đàn ông kia lên tiếng.

Người đàn ông cầm dao trở nên phấn khích: “Đúng vậy! Chính chúng, chính chúng đã cướp đi tiền của chúng ta!”

Người kia bước tới gần thêm một chút, tiếp tục nói: “Chúng quỵt tiền công, bóc lột sức lao động của chúng ta. Tất cả là do lũ khốn đó!”

“Đúng! Đúng! Nếu không phải vì chúng… nếu không phải vì chúng…”

Người đàn ông cầm dao càng lúc càng mất kiểm soát, hắn bắt đầu quơ lưỡi dao loạn xạ về phía đám đông.

Ngay lúc đó, ánh mắt người đàn ông đội mũ lưỡi trai chạm vào ánh mắt của Hoài Tước.

【Ồ? Người này dường như là…?】

Hoài Tước lập tức hiểu được ý anh ta. Dồn hết sức lực còn lại, cậu dùng cùi chỏ thúc mạnh vào bụng người đàn ông, sau đó ngã lăn xuống đất và lăn tròn để tránh xa. Người đàn ông vừa định bắt lại cậu thì người kia đã nhanh như chớp lao tới, vặn mạnh cổ tay hắn. Người đàn ông gào lên đau đớn. Lưỡi dao bị đá văng, chỉ trong vài động tác, người kia đã khóa tay hắn một cách gọn gàng.

【Đinh! Cảnh sát đã tới hiện trường!】

Cảnh sát cùng đội y tế đồng thời có mặt. Họ còng tay người đàn ông và dẫn đi, trong khi đội y tế tiếp cận đám đông.

“Xin nhường đường—chúng tôi cần tiếp cận nạn nhân—”

“Ở đây.”

Đội y tế vội vã tới, chỉ thấy người đàn ông mặc áo khoác cũ đang ôm chặt một thiếu niên run rẩy dữ dội với đôi mắt nhắm nghiền. Trên cổ thiếu niên còn in một vết hằn rõ ràng.

Bên cạnh cậu là một học sinh cấp ba, mặt mày nghiêm trọng, đang ngồi xổm xuống nhìn cậu.

Đội y tế đưa cáng tới, nhưng thiếu niên vẫn bám chặt lấy áo khoác của người đàn ông, không chịu buông dù các bác sĩ cố gắng khuyên nhủ.

Cậu học sinh cấp ba trầm giọng nói: “PTSD.”

Người đàn ông hỏi lại: “Cái gì?”

“Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.” Một bác sĩ chỉnh lại kính, nhìn sang người đàn ông. “Anh có quen biết nạn nhân không? Cậu ấy từng trải qua chuyện tương tự trước đây à?”

"Không thể nào."

"Nhưng sự thật là vậy đấy, thiếu gia nhỏ mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn rất nghiêm trọng." Vị bác sĩ vừa cầm hồ sơ vừa ghi thêm vài dòng, rồi nói tiếp, "Vết thương ở cổ đã được khử trùng, nhưng tâm trạng cậu ấy rất tệ, chúng tôi đành phải tiêm thuốc an thần."