Vai Ác Mềm Yếu Muốn Ăn Thật No

Quyển 1 - Chương 10: Thiếu gia giả mạo độc ác trong truyện hào môn

Cậu mơ hồ nghe thấy có ai đó hít vào một hơi bên tai, nhưng trong giấc mơ, Hoài Tước như một chú chim nhỏ bị rơi xuống nước, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể lên bờ. Đúng lúc này, có người xông vào giấc mơ, giữ lấy đôi cánh của cậu, cứng rắn kéo cậu lên khỏi nước.

“Dậy đi.”

Hoài Tước lờ mờ mở mắt. Hai tay cậu bị Văn Chiêu dễ dàng giữ chặt chỉ bằng một tay. Cậu chớp chớp mắt, rõ ràng vẫn chưa phân biệt được chuyện gì đang xảy ra.

Trước mặt là khuôn mặt được phóng đại của Văn Chiêu. Phải công nhận, Văn Chiêu trông cũng khá ưa nhìn, nhưng ánh mắt và đôi mày lạnh lẽo lại khiến anh ta kém hơn cậu một chút.

Nhưng hiện tại, trên má trái và má phải của Văn Chiêu, mỗi bên đều có dấu bàn tay. Dấu không lớn nhưng lại in rất rõ, cả hai bên má đều hơi sưng lên.

Văn Chiêu thả tay Hoài Tước ra. Vừa rồi để giữ chặt cậu khi cậu mơ ngủ quẫy đạp lung tung, tay anh đã dùng hơi nhiều sức. Vừa buông tay, anh liền nhìn thấy cổ tay của Hoài Tước đỏ ửng, trên đó còn in rõ từng dấu ngón tay.

“Yếu ớt quá.” Văn Chiêu lẩm bẩm, rồi đặt cổ tay của Hoài Tước vào lòng bàn tay, không quá dịu dàng thổi nhẹ một cái, “Đau không?”

Hoài Tước lắc đầu, nhưng mắt lại cứ chăm chăm nhìn vào dấu bàn tay trên mặt Văn Chiêu.

Cậu lén cúi đầu, ướm thử bàn tay mình lên, so sánh kích thước.

Ừm... sao mà cảm giác... vừa khít thế nhỉ…

“Không đau là được.”

Văn Chiêu không để ý đến suy nghĩ của Hoài Tước, còn tưởng cậu vừa ngủ dậy nên vẫn chưa tỉnh táo. Anh đặt tay cậu về lại giường, rồi như biến ra từ không trung, lấy từ sau lưng ra một đĩa khoai lang tím nhân sữa trứng còn bốc khói nghi ngút.

Không nhiều, chỉ có ba viên, nhưng nhìn là biết vừa mới làm xong.

Văn Chiêu hơi ngượng ngùng sờ mũi, ánh mắt nhìn đi nơi khác, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Chuyện tối nay, xin lỗi.”

Hoài Tước cẩn thận quan sát đĩa khoai lang tím nhân sữa trứng trước mặt. So với món dì Vương làm, đĩa này có chút khác biệt. Mặc dù chỉ có ba viên, nhưng kích thước không đồng đều, hình dạng cũng không giống nhau, trông hơi lộn xộn.

"Không lẽ..." Hoài Tước nảy ra một ý nghĩ táo bạo, ngước lên nhìn Văn Chiêu. "Anh tự làm à?"

"Sao?" Văn Chiêu cau mày. "Em sợ anh bỏ độc à?"

...Chỉ hỏi vu vơ thôi, làm gì dữ vậy chứ.

Hoài Tước hừ một tiếng trong lòng. Thực ra, cậu cũng không nghĩ Văn Chiêu ngốc đến mức bỏ độc trong món ăn rồi bị phát hiện ngay lập tức, nhưng để giữ hình tượng ghét bỏ Văn Chiêu không lý do, cậu vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai mà biết được."

Văn Chiêu định nói một câu kiểu "Không dám ăn thì đừng ăn," nhưng vừa mở miệng đã thấy cậu nhóc Hoài Tước nhanh như chớp cầm lấy một viên khoai lang tím rồi ném ngay vào miệng. Cậu còn chẳng thèm dùng đến dao nĩa, động tác vừa dứt khoát vừa nhanh gọn.

Khi ăn món yêu thích, đôi mắt của Hoài Tước híp lại trông như một chú mèo nhỏ, nhưng miệng vẫn cố tỏ vẻ bình thản: "Cũng được, bình thường thôi."

Văn Chiêu cảm thấy buồn cười, bèn giả vờ nghiêm túc hỏi: "Vậy xin hỏi món này không hợp khẩu vị em chỗ nào?"

Không ngờ, Hoài Tước thật sự bắt đầu nhận xét một cách rất bài bản: "Khoai lang không đủ ngọt, nhân sữa trứng ít quá, dầu nhiều, rõ ràng là chiên xong không để ráo dầu mà gấp gáp cho vào."

Hoài Tước nhón lấy viên thứ hai, lần này cậu ăn rất chậm, từng miếng nhỏ, như thể không nỡ ăn hết.

Văn Chiêu bỗng cảm thấy mình làm hơi ít. Một mặt vì anh không ngờ Hoài Tước lại thích món này đến vậy, mặt khác là vì trong quá trình làm, phần lớn hoặc không tạo hình được, hoặc chiên cháy. Anh đã phải lựa chọn rất kỹ mới ra được ba viên trông tạm chấp nhận được như thế này.

"Thích thì mai anh làm tiếp cho." Văn Chiêu nói, ý muốn bảo cậu không cần phải ăn dè dặt như vậy nữa.

Nhưng Hoài Tước lắc đầu, ăn xong viên thứ hai, cậu trầm ngâm nhìn viên cuối cùng trong đĩa.

Cậu mím môi, rồi cầm viên đó lên, nhưng không phải để ăn, mà đưa đến trước miệng Văn Chiêu.

Văn Chiêu hơi ngạc nhiên, Hoài Tước liền dùng viên khoai lang tím gõ nhẹ lên môi anh. Lúc này, anh mới há miệng cắn một miếng.