Văn Chiêu vẫn giữ cổ tay của Hoài Tước, chưa buông ra. Anh nuốt xong viên khoai lang tím, thản nhiên nhận xét: “Cũng ngon đấy.”
Ánh mắt của Hoài Tước lướt qua lại giữa chiếc dĩa và Văn Chiêu, đầy vẻ khó tin. Khi đã xác nhận trên dĩa thực sự không còn gì nữa, cậu sững sờ như hóa đá.
【Không phải chứ, nhân vật chính này sao mà ác độc thế? Không được, Tước Bảo, chúng ta phải phản công!】
Nhưng Hoài Tước chẳng còn tâm trí nào để quan tâm đến lời lảm nhảm của hệ thống nữa.
Văn Chiêu chỉ thấy rõ vành mắt của Hoài Tước dần đỏ lên. Cậu nhíu mày, cắn môi, nhìn anh đầy ấm ức.
...Chẳng lẽ chỉ vì cướp một viên khoai lang tím mà cậu bé này khóc sao? Văn Chiêu thầm nghĩ.
Hoài Tước cuối cùng cũng lên tiếng, đôi cánh mũi nhỏ xinh phập phồng vài lần, rõ ràng là đang âm thầm hít thở sâu, “Buông tay ra.”
Văn Chiêu buông cổ tay của Hoài Tước, khẽ bẻ khớp tay, cố đè xuống cảm giác bối rối vô cớ trong lòng, rồi nói: “Anh…”
Hoài Tước đột ngột đứng bật dậy. Cậu cố gắng giữ khuôn mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt đỏ hoe lại khiến cậu trông càng thêm tủi thân, “Nếu anh muốn ăn khoai lang tím, có thể bảo dì Vương làm thêm.”
“Nhưng không được cướp của em.”
Nói đến đây, giọng của Hoài Tước đã hơi nghẹn ngào. Cậu hất tay Văn Chiêu đang định kéo mình lại, quay người chạy một mạch lên lầu.
Dù rất giận, rất buồn, nhưng cậu vẫn chỉ nhẹ nhàng khép cửa, không hề đóng sầm cho hả giận.
Hoài Tước ôm chặt chăn, vùi đầu vào gối, mặc kệ tiếng làu bàu của hệ thống. Nước mắt cứ thế tuôn ra, làm ướt nửa chiếc gối.
Cậu biết mình như vậy không đúng, chỉ vì một viên khoai lang tím mà làm ầm lên thì thật sự quá trẻ con.
Huống hồ, chính cậu là người đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ và chế nhạo Văn Chiêu trước, cố ý khiến anh thèm mà không được ăn.
Nhưng Văn Chiêu quá đáng thật!
Đó là viên khoai lang tím cuối cùng, là món cậu thích nhất! Cậu đã cố tình để lại nó cuối cùng, chỉ để dành thứ ngon nhất, yêu thích nhất làm kết thúc hoàn hảo cho bữa tối này!
Nhưng Văn Chiêu đã hoàn toàn phá hỏng sự trân trọng đầy nghi thức đó!
Thật quá đáng, Văn Chiêu thật sự quá đáng! Ngôi nhà này, gia đình của cậu, thậm chí cả những người yêu thương cậu, sau này cũng đều sẽ trở thành của Văn Chiêu. Vậy mà giờ đây, ngay cả một viên khoai lang tím nhỏ bé, Văn Chiêu cũng phải tranh giành với cậu?
Hoài Tước càng nghĩ càng buồn, thậm chí không kìm được mà tưởng tượng ra cảnh tương lai mình bị đuổi khỏi nhà họ Hoài, cha mẹ ruột cũng không cần mình, cuối cùng lang thang đầu đường xó chợ. Đừng nói đến viên khoai lang tím nhân sữa trứng, ngay cả khoai lang thường cũng không có để ăn.
Cô độc, thê lương, cuối cùng có lẽ cậu sẽ chết đói mà thôi.
Hệ thống nhận ra suy nghĩ của Hoài Tước, vội vàng an ủi:
【Không có đâu, không có đâu, bảo bối à, đến lúc bước vào đoạn tình tiết đó, chúng ta sẽ trực tiếp rời khỏi thế giới này! Lúc đó sẽ có rất nhiều điểm thưởng, quay về không gian hệ thống có thể đổi được vô số thứ, tuyệt đối sẽ không để Tước Bảo bị đói đâu!】
Cậu hiểu lý lẽ đó, nhưng không muốn nghe.
Hoài Tước nằm úp mặt xuống giường, có lẽ vì bị gối ép chặt, cũng có thể vì nước mắt tuôn ra quá nhiều, tổng thể cảm thấy mơ mơ màng màng, rồi lại ngủ thϊếp đi.
Cậu mơ rất nhiều giấc mơ kỳ lạ, lúc thì là ánh mắt chán ghét, khinh miệt của mọi người trong kiếp trước, cậu ôm lấy gương mặt có vết sẹo chạy ngang toàn bộ khuôn mặt, ngồi xổm dưới đất giả làm một con chim cút.
Lúc lại mơ thấy mình sống vô tư lự trong nhà họ Hoài, như một tiểu hoàng tử. Đột nhiên có một con chó dữ xông vào cuộc sống của cậu, con chó đó cao lớn, đứng thẳng người lên còn cao hơn cả cậu. Cậu hoảng sợ chạy khắp nơi, bị con chó dữ đẩy vào góc tường nhưng không có ai tới cứu.
Lúc này cậu mới nhìn rõ, đó nào phải chó, rõ ràng là một con sói ác!
Cậu sợ hãi khóc òa, hai tay vung vẩy loạn xạ, rồi bất ngờ tát vào mặt con sói đó.
Cậu càng khóc lớn hơn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đừng ăn em, đừng cắn em, mau đi xa đi,” rồi lại tát thêm một cái nữa.
“Xì.”