Vai Ác Mềm Yếu Muốn Ăn Thật No

Quyển 1 - Chương 11: Thiếu gia giả mạo độc ác trong truyện hào môn

Không cẩn thận, đầu lưỡi của Văn Chiêu chạm vào đầu ngón tay của Hoài Tước. Cậu lập tức nhăn mặt, giơ tay ra trước mặt anh, giọng đầy chán ghét: "Anh lau sạch tay cho em đi."

Văn Chiêu nhai chậm rãi, đứng dậy lấy khăn ướt từ nhà vệ sinh mang ra. Hoài Tước ngồi trên giường, mà Văn Chiêu thì cao quá, đành phải quỳ một chân xuống, rút một tờ khăn ướt, cẩn thận lau tay cho cậu.

Chỉ sau vài lần lau, những ngón tay trắng nõn của Hoài Tước đã ửng đỏ.

Văn Chiêu ngước nhìn cậu, nhưng Hoài Tước vẫn điềm nhiên như không, tựa như sai khiến người khác là bản năng vốn có của mình.

"Viên cuối, tại sao lại cho anh ăn?" Lau xong tay, vứt khăn đi, Văn Chiêu không kìm được thắc mắc.

"Không phải tối nay anh giành của em vì anh thích ăn sao?" Hoài Tước chỉ về phía bàn trà. "Lấy giúp em kem dưỡng da tay."

Văn Chiêu đứng lên lấy lọ kem đưa cho Hoài Tước, nhìn cậu bóp một ít ra mu bàn tay, rồi hai tay xoa đều kem.

Anh vốn nghĩ kem dưỡng tay của Hoài Tước chắc sẽ có mùi ngọt ngào kiểu sữa, nhưng khi anh lén ngửi, lại phát hiện mùi hương cam chua chua ngọt ngọt rất dễ chịu.

"Nhưng chẳng phải em bị anh chọc cho khóc à?" Văn Chiêu hỏi. "Sao bây giờ lại rộng lượng như vậy?"

Lỗ tai của Hoài Tước lập tức đỏ ửng. Cậu trừng mắt nhìn Văn Chiêu, tức tối nói: "Em không có khóc!"

【Thật ra em đã khóc đấy nhé, anh nhìn thấy nước mắt của Tước Bảo như những viên ngọc nhỏ rơi lách tách Prada Prada!】

Hoài Tước: "..."

Văn Chiêu nhướn mày, ánh mắt đầy ẩn ý.

"Anh nếu sớm nói với em là muốn ăn, em sẽ—" Hoài Tước ngừng lại một chút, rồi chính nghĩa hùng hồn nói: "Có lẽ em sẽ cho anh, nhưng anh không được không nói gì mà trực tiếp cướp đi."

"Ừ." Văn Chiêu gật đầu, "Nhưng anh đã xin lỗi rồi, em cũng đã ăn viên khoai lang tím đó, có nghĩa là em chấp nhận, đúng không?"

"...Miễn cưỡng, chắc vậy."

"Vậy em có thể xin lỗi anh không?" Văn Chiêu hơi nhổm người lên, hai tay chống trên giường, áp sát Hoài Tước, cả người anh như bao phủ lấy cậu. Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoài Tước: "Vì chuyện sáng nay em vu oan anh đẩy em xuống nước."

Khoảng cách giữa hai người rất gần, mũi họ gần như chạm vào nhau. Hoài Tước không chịu được, quay đầu đi, ánh mắt lảng tránh.

"Em chỉ cần nói chuyện sáng nay là em sai, anh sẽ bỏ qua hết. Anh còn sẽ nói với bác trai bác gái rằng trước đây là lỗi của anh."

Cậu tuyệt đối không nói đâu! Nếu nói ra chẳng phải là phụ lòng mong đợi của hệ thống sao? Như thế thì cậu còn xứng đáng là một nam phụ ác độc nữa không?

Hoài Tước kiên quyết mím chặt môi.

"Rõ ràng là lỗi của anh." Cậu nhỏ giọng đáp, vẻ mặt cứng đầu không chịu khuất phục.

"Em chắc chứ?"

Văn Chiêu lại cúi xuống thêm chút nữa, khiến Hoài Tước phải từ từ ngả người về phía sau, gần như nằm hẳn trên giường.

Bất ngờ, Hoài Tước mạnh mẽ đẩy Văn Chiêu ra, nhanh chóng lách qua khoảng trống dưới cánh tay anh, rồi chạy như bay về phía cửa. Cậu lao đến ôm lấy người đàn ông đang đứng ở đó.

"Anh hai!"

Văn Chiêu quay đầu, thấy Hoài Cẩn Ngôn đã đứng ở cửa từ bao giờ. Anh ta có vẻ ngoài lạnh lùng tựa tuyết mùa đông, nhưng khi nhìn Hoài Tước, ánh mắt lại dịu dàng hẳn. Vừa dỗ dành Hoài Tước, anh ta vừa liếc nhìn Văn Chiêu đầy khó đoán.

Hoài Tước bám chặt lấy Hoài Cẩn Ngôn, giọng gọi "anh hai" ngọt ngào hơn hẳn khi nói chuyện với Văn Chiêu. Văn Chiêu tự cảm thấy không cần thiết phải ở lại nữa, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Khi đi ngang qua Hoài Tước, anh nhắc: "Đừng quên những gì anh vừa nói."

Hoài Tước không thèm để ý, Văn Chiêu tiếp lời: "Anh chờ em đến tìm anh."

Ngồi trong vòng tay anh hai, Hoài Tước cảm thấy có chỗ dựa, liền lè lưỡi trêu chọc Văn Chiêu: "Xì."

Văn Chiêu: "..."

Anh cố nhịn cơn xúc động muốn véo má Hoài Tước, chỉ khẽ gật đầu chào Hoài Cẩn Ngôn rồi quay người rời đi.

Còn lại hai anh em trong phòng. Hoài Tước vẫn đang đi chân trần, Hoài Cẩn Ngôn liền bế cậu về lại giường, nhẹ nhàng xoa đầu: "Xem ra, Tiểu Tước và Văn Chiêu hòa hợp cũng không tệ nhỉ?"

"Tệ chứ sao tốt được, em ghét anh ta lắm." Hoài Tước đung đưa chân, nhìn Hoài Cẩn Ngôn vẫn đang mặc vest chỉnh tề, không ngồi xuống giường mà đứng cạnh. Cậu ôm lấy eo anh hai, nũng nịu: "Em chỉ thích anh hai thôi."

Anh hai chưa bao giờ tranh đồ ăn với cậu, ngược lại còn thường xuyên làm đồ ngon cho cậu. Văn Chiêu sao có thể so được với anh hai?

Hoài Cẩn Ngôn chỉ cười nhẹ. Anh ôm lấy em trai, hít một hơi thật sâu, như để lấy thêm can đảm, rồi chậm rãi nói: "Tiểu Tước, sau khi khai giảng, anh sẽ chuyển em sang trường của Văn Chiêu, được không?"