Sau Khi Nhóc Con Bị Điếc Vạn Người Ghét Gả Cho Cậu Của Tra Công Cặn Bã

Chương 3

Hàng mi dài rậm che khuất đôi mắt của Thịnh Nguyện, Mục Tuân liền tập trung nhìn vào sống mũi cao thẳng và đôi môi đỏ mọng của cậu, làn da trắng nõn như phủ một lớp ánh sáng mỏng manh, giống như một bức tranh sơn dầu tinh tế.

Anh ta đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

"Mở giùm chai nước, tôi đang lái xe."

"..."

Thịnh Nguyện bất đắc dĩ mở nắp chai, sợ nước tràn ra ngoài nên dùng tay che lại: "Anh dùng tay kia cầm đi."

Mục Tuân không những không làm vậy, mà còn cố tình uống nước từ tay cậu.

Các đốt ngón tay đang nắm chặt chai nước lập tức căng cứng, móng tay dùng sức đến trắng bệch.

Bàn tay ấy trắng nõn thon dài, nhưng ngón tay ấy lại trống rỗng.

Mục Tuân dùng ngón tay lau đi giọt nước trên môi: "Nhẫn tôi mua cho cậu đâu sao không đeo?"

"... Không muốn đeo."

"Đúng là một thằng nhóc vô tình." Mục Tuân khẽ cười, "Tôi vẫn luôn thành thật đeo nó, sau khi đính hôn chưa từng tháo ra. Đây, cậu xem."

Mục Tuân giơ ngón áp út đeo nhẫn lên, chiếc nhẫn bạch kim được đính một vòng kim cương nhỏ lấp lánh, phản chiếu vô số tia sáng như những viên pha lê.

Thịnh Nguyện im lặng quay mặt đi.

"... Chậc." Trong lòng Mục Tuân dâng lên một ngọn lửa vô danh.

Anh ta đường đường là cậu cả nhà họ Mục, ai nhìn thấy anh ta mà chẳng phải cúi đầu khom lưng vẫy đuôi?

Hạ mình để lấy lòng nhóc điếc này, kết quả lại là mặt nóng dán mông lạnh, hoàn toàn không cảm kích.

"Cậu không muốn kết hôn với tôi đến vậy à?!"

"Tôi mới là người muốn hỏi anh... Tại sao lại là tôi?" Giọng Thịnh Nguyện có chút run rẩy, "... Rõ ràng anh biết tôi không thích anh."

Thịnh Nguyện không ngờ, câu nói cậu dồn hết can đảm để nói ra, lại khiến Mục Tuân bật cười.

Cậu nghe thấy Mục Tuân cười lớn nói: "Cậu sẽ không nghĩ rằng tôi cưới cậu vì thích cậu chứ?"

Vẻ mặt Thịnh Nguyện như chợt hiểu ra, cơ thể như bị tiếng cười làm cho nứt ra một khe nứt vô hình, cơn gió thổi vào xua tan sự bình tĩnh của cậu.

Thế lực nhà họ Mục rất lớn, từ lâu đã không cần dùng phương pháp liên hôn để mở rộng tư bản, ba mẹ anh ta cũng rất thoáng, để anh ta tùy ý lựa chọn bạn đời trong số những gia tộc còn lại.

Mục Tuân lại chỉ đích danh chọn con riêng của ông cụ Thịnh—— Thịnh Nguyện, một người có thân thế khó mà đường hoàng được, lại còn là một thằng điếc.

Tại sao lại là Thịnh Nguyện?

—— Yếu đuối, ngoan ngoãn, dễ điều khiển, lại còn là một thằng điếc khiến người chán ghét.

Bản tính Mục Tuân phóng túng, giống như một cơn gió không ai có thể giữ được.

Anh ta biết ba mẹ mình đang nghĩ gì —— muốn dùng hôn nhân để ràng buộc, khiến anh ta trở nên chín chắn hơn.

Vì vậy, anh ta phải chọn một quả hồng mềm nhất để bóp.

Lựa chọn hàng đầu chắc chắn là Thịnh Nguyện.

Mặc dù điều này có nghĩa là Thịnh Nguyện sẽ không bao giờ có thể ở bên người mình thích, nhưng Mục Tuân vẫn làm như vậy.

Tất nhiên anh ta biết điều này rất tàn nhẫn.

Nhưng mà... Ai thèm quan tâm chứ?

Đối với nhà họ Thịnh, Thịnh Nguyện là một vết nhơ không thể xóa nhòa. Bọn họ chỉ hận không thể mau chóng đuổi thằng điếc này đi, càng xa càng tốt, tốt nhất là cả đời cũng đừng gặp lại.

Người nhà họ Mục lòng dạ kiêu ngạo, tự nhiên cũng khinh thường Thịnh Nguyện không môn đăng hộ đối, ngay cả một cái liếc mắt cũng lười biếng cho.

Sẽ không có ai quan tâm đến một thằng điếc.

Cảm giác lạnh lẽo từ trong l*иg ngực tràn ra thấm vào người Thịnh Nguyện, cậu quay mặt đi, im lặng suốt quãng đường.

-