"Vậy cũng tốt rồi, Tiểu Nguyệt Nha của chúng ta thật giỏi, mới vào nghề l*иg tiếng một năm mà đã được tham gia vào dự án lớn như vậy rồi."
Lục Thính Tịch vừa nói vừa lắc lư đôi giày da, trong lòng âm thầm tính toán: "Lát nữa phải bảo cậu ký cho chị đây mấy chữ ký, đợi đến lúc cậu trở thành diễn viên l*иg tiếng nổi tiếng, chị sẽ kiếm bộn tiền."
"... Chẳng trách cậu là đại diện sinh viên xuất sắc của khoa Kinh tế Quản lý."
Lục Thính Tịch cười ngặt nghẽo, mái tóc xoăn gợn sóng theo gió che khuất tầm nhìn của Thịnh Nguyện, đương nhiên không ai chú ý đến chiếc xe đang tiến đến từ đại lộ.
Đó là một chiếc Maybach sang trọng, toàn thân màu đen tuyền, những hạt mưa từ từ chảy dọc theo thân xe.
Tài xế lái xe một cách thong dong, từ từ tiến về phía quán cà phê, dừng lại ngay trước mặt hai người.
Cửa kính xe hạ xuống, tài xế hơi nghiêng đầu.
Người đàn ông có gương mặt thanh tú, đẹp trai, ánh sáng chiếu xuống sống mũi cao, men theo cần cổ, chảy xuống tận cổ áo.
Anh ta mặc một bộ vest được may đo tỉ mỉ, đắt tiền, hai chiếc cúc áo trên cùng được cởi ra một cách hững hờ, toát lên vẻ phóng khoáng, quyến rũ vừa phải.
Vẻ mặt Thịnh Nguyện chợt trở nên nhạt nhòa.
Lục Thính Tịch thoải mái vẫy tay chào anh ta: "Anh Mục Tuân, lâu rồi không gặp!"
"Lâu rồi không gặp."
"Nghe nói công ty anh mới ký hợp đồng với mấy nghệ sĩ đang nổi tiếng, bài đăng tràn ngập trên mạng, hôm nay sao rảnh rỗi đến đây vậy?"
Mục Tuân nhướn mày, không chút dấu vết liếc nhìn Thịnh Nguyện một cái: "Đến đón người bên cạnh em."
Lục Thính Tịch cong môi, kéo dài giọng "Ồ ~" một tiếng: "Thì ra hai người định đi hẹn hò à?"
Mục Tuân chỉ cười mà không nói, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt của người không muốn mở miệng kia.
Hàng mi cậu cụp xuống, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, như thể sắp nở ra hoa đến nơi.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên vô lăng, chiếc nhẫn trên ngón tay anh ta phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Giọng nói ngả ngớn, mang theo chút trêu chọc: "Em gì ơi, em không nhận ra anh sao?"
Giọng Thịnh Nguyện rất nhỏ, như tiếng lá cây xào xạc trên đỉnh đầu: "... Anh đến đây làm gì?"
"Đương nhiên là đến đón vị hôn phu tan học rồi." Mục Tuân cảm thấy buồn cười, "Nếu không thì là gì, về thăm lại trường cũ à? Đây đâu phải trường cũ của anh."
Lục Thính Tịch huých cậu hai cái, giục giã: "Cậu đi nhanh đi, đừng có rề rà nữa."
"..."
Thấy cậu không nhúc nhích, Mục Tuân lại nói: "Không thể đỗ xe ở đại lộ đâu, em muốn đợi bảo vệ đến đuổi anh đi à?"
Thịnh Nguyện đương nhiên không tin lời này.
Im lặng vài giây, cậu chào tạm biệt Lục Thính Tịch, rồi đứng dậy mở cửa ghế sau.
"Cạch" một tiếng, cửa xe đã bị khóa trước.
Mục Tuân nhìn cậu qua gương chiếu hậu: "Thật sự coi anh là tài xế à?"
Thịnh Nguyện bất đắc dĩ, chỉ có thể vòng ra ghế phụ lái, mở cửa xe ngồi vào, im lặng thắt dây an toàn.
Mục Tuân khởi động xe, rời khỏi Đại học Vân Xuyên.
-
Chiếc Maybach chạy băng băng trên cầu vượt sông, ánh nước lấp lánh dưới cầu như những mảnh vàng vụn.
Trong xe đang phát nhạc nhẹ du dương, nhưng bầu không khí không thể gọi là hòa hợp.
Thịnh Nguyện luôn nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, nhìn chằm chằm những hạt mưa loang lổ trên mặt kính, không chịu liếc nhìn người bên cạnh dù chỉ một chút.
"Gặp mặt là nhăn nhó, tôi lại chọc gì cậu nữa rồi?!" Mục Tuân hỏi, "Sau khi đính hôn thì cúp máy, chặn số, rốt cuộc cậu đang giận tôi chuyện gì?"
Chờ mãi không thấy trả lời, Mục Tuân nghiêng đầu nhìn sang, chỉ khẽ liếc mắt một cái, anh ta suýt chút nữa tức đến bật cười.
—— Tên nhóc điếc này lại dám tự ý tháo máy trợ thính.
Vẻ mặt Thịnh Nguyện lạnh nhạt như tuyết, im lặng không nói, cự tuyệt người khác ngàn dặm.
"... Đúng là khiến người ta khó chịu."
Mục Tuân vươn tay giật lấy máy trợ thính, không nói không rằng, trực tiếp ấn vào tai nhóc điếc.
"Shhh ——"
Thịnh Nguyện đau đến mức rụt người lại, cả đôi lông mày đẹp đẽ cũng nhíu lại với nhau.
Mục Tuân ra tay không nhẹ không nặng, vùng da trắng nõn sau tai bị anh ta vò đến đỏ bừng.
"Nghe kỹ tôi nói đây." Giọng anh ta thiếu kiên nhẫn, mang theo vẻ cảnh cáo.
Thịnh Nguyện không dám lên tiếng, mím chặt môi, bất an cắn móng tay.
Cậu rất nhạy cảm với âm thanh, luôn cảm thấy âm thanh lớn là đang tức giận, cậu rất sợ người khác tức giận.
Trong xe bỗng yên tĩnh lại.
Mục Tuân nghiêng mặt, ánh mắt lạnh lùng, thỉnh thoảng lại nhìn lên mặt Thịnh Nguyện.