Mục Tuân đưa cậu đến tham dự bữa tiệc từ thiện tối nay, địa điểm là trang viên Tỳ Qua Vi ở Vân Xuyên.
Nằm trên sườn núi là một tòa thành màu trắng, nhìn từ xa, giống như một nhà thờ trang nghiêm nằm giữa núi rừng.
Bữa tiệc này quy tụ rất nhiều nhân vật nổi tiếng, giới thượng lưu thường mượn danh nghĩa từ thiện để mở rộng mối quan hệ.
Tòa thành đèn đuốc sáng rực, cổng chính mở toang, siêu xe đậu kín mít.
Mục Tuân dừng xe trước cửa, không vội xuống xe.
Một lúc sau, quản gia trang viên mặc một bộ vest được ủi phẳng phiu bước ra, mở cửa xe bên ghế phụ, cung kính cúi người: "Cậu Mục, đã đợi lâu rồi ạ."
Quản gia liếc nhìn người ngồi ở ghế lái phụ, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó lại bình thản lên tiếng: "Cậu có thể đưa bạn đồng hành vào trước, xe cứ để tài xế lái vào bãi đậu giúp cậu."
Vì thân thế không mấy tốt đẹp, Thịnh Nguyện luôn bị giấu kín trong nhà.
Người ngoài chỉ biết nhà họ Thịnh có một "cậu hai" bí ẩn, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cậu xuất hiện ở bất kỳ nơi công cộng nào.
Mục Tuân yêu cầu cậu thay bộ đồ may đo cao cấp cùng thương hiệu, áo sơ mi lụa không bâu, cổ áo và cổ tay áo được đính một vòng ren tinh xảo, điểm xuyết kim cương tấm.
Vòng eo thon gọn một tay có thể ôm trọn được chiếc quần dài ôm sát, gương mặt lại xinh đẹp tinh xảo, giống như một bức tranh vẽ mỹ nhân đang dần được mở ra.
Quần áo rất mỏng, gió lạnh thổi qua, cơ thể khẽ run rẩy trong màn mưa phùn.
Mục Tuân bung dù bước về phía Thịnh Nguyện, đánh giá vị hôn thê của mình từ trên xuống dưới, hài lòng nói: "Rất đẹp, xứng với tôi."
Anh ta cúi người nắm lấy tay Thịnh Nguyện, đặt lên cánh tay mình, sau đó lại dùng một bàn tay khác nắm lấy, hơi ấm theo làn da tiếp xúc truyền sang người kia.
Các đốt ngón tay hiện ra cuộn tròn trong lòng bàn tay, có hơi cộm.
Thịnh Nguyện nhíu mày, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng lại bị đối phương nắm chặt.
"Tôi không muốn..."
"Thịnh Nguyện, cậu đừng không biết điều." Giọng Mục Tuân rất nhỏ, bị tiếng mưa át đi phân nửa.
Cơ thể Thịnh Nguyện cứng đờ, hàng mi run rẩy, trong mắt dâng lên một tầng nước: "... Rốt cuộc anh đang diễn cho ai xem?"
Mục Tuân không trả lời, ma xui quỷ khiến đưa tay lên vuốt ve gò má cậu, cảm giác hơi lạnh, giống như ngọc lạnh thấm nước.
Anh ta cong ngón trỏ, nâng cằm đối phương lên, ấn nhẹ lên đôi môi đang mím chặt: "Mở ra."
Một vệt máu hiện lên trên môi dưới, điểm xuyết thêm một chút sắc màu tươi tắn cho làn da trắng nõn.
"Tôi cần một người vợ ngoan ngoãn hiểu chuyện, cậu là lựa chọn ưng ý nhất của tôi."
Giọng Mục Tuân dịu dàng như ánh trăng, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo âm trầm: "Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, đừng có chọc tôi tức giận nữa."