Hoàn toàn không biết suy nghĩ của Kiều Nam đã bay xa đến đâu, Kiều Tây dừng xe trước cửa biệt thự.
Chiếc xe với những đường cong mềm mại vừa dừng lại, người hầu đã nhanh chóng chạy ra mở cửa, Kiều Tây dắt Kiều Nam vào biệt thự.
Vừa bước vào, cậu đã thấy Giang Văn Dục đang ngồi trên ghế sofa gỗ ở phòng khách tầng một.
Vóc dáng anh ta cao lớn, mặc trên người bộ vest đen được may thủ công tinh xảo, càng tôn lên bờ lưng vững chãi, đôi mắt phượng ẩn sau cặp kính gọng vàng ánh lên vẻ mệt mỏi, có lẽ vì mệt nên khí chất lạnh lùng, xa cách thường ngày của anh ta càng thêm rõ rệt.
Thấy Kiều Tây trở về, Giang Văn Dục đứng dậy khỏi ghế sofa, nhíu mày nhìn cậu, chất vấn: "Em đi đâu vậy? Sao nãy giờ không nghe điện thoại? Hôm nay không phải đã nói là anh sẽ ở nhà mừng sinh nhật em sao?"
Anh ta ở quán bar uống rượu cả đêm với Lâm Vân, sau đó đưa Lâm Vân về nhà họ Lâm rồi vội vàng quay lại đây, muốn ở bên Kiều Tây trong ngày sinh nhật.
Nhưng khi anh ta về đến nơi, người giúp việc lại nói Kiều Tây đã ra ngoài từ sớm, cả buổi chiều và tối muộn đều không thấy về!
Sao có thể như vậy? Rõ ràng Kiều Tây đã đồng ý với anh ta, tối nay anh ta sẽ về mừng sinh nhật cậu, sao Kiều Tây có thể ra ngoài cả đêm không về?
Giang Văn Dục gọi điện thoại hỏi Kiều Tây nhưng cậu vẫn luôn không nghe máy.
Kiều Tây chưa bao giờ như vậy!
Điều này khiến Giang Văn Dục cảm thấy bất an.
Lúc trước, khi anh ta chuẩn bị cầu hôn Kiều Tây, đám bạn chung của anh ta và Lâm Vân cũng từng gặp mặt Kiều Tây, chẳng lẽ có ai đó đã nói cho Kiều Tây biết chuyện của Lâm Vân?
Nếu Kiều Tây đã biết chuyện, e là —
Vì trong lòng bất an nên giọng điệu chất vấn của Giang Văn Dục ngược lại càng thêm gay gắt.
Nhìn Giang Văn Dục đứng dậy chất vấn Kiều Tây, Kiều Nam ở bên cạnh vội vàng đưa tay lên che trái tim nhỏ của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Ôi trời ơi — Anh hai lén lút ra ngoài hẹn hò với trai lạ bị cậu Giang phát hiện rồi!
So với vẻ lo lắng, bất an của Kiều Nam, Kiều Tây chỉ thản nhiên liếc nhìn Giang Văn Dục một cái.
Cảnh tượng này thật quen thuộc, chỉ là ở kiếp trước, là cậu hỏi Giang Văn Dục.
Kiều Tây không trả lời hàng loạt câu hỏi của Giang Văn Dục mà hỏi ngược lại: "Anh đi đâu vậy?"
Giang Văn Dục hơi khựng lại.
Anh ta đi đâu?
Môi anh ta mím chặt, một lúc sau mới đáp: "Anh có việc đột xuất, đi uống rượu với bạn, quên báo cho em biết là hôm nay không về ăn cơm."
Giang Văn Dục không thừa nhận thân phận của Lâm Vân là có lý do.
Anh ta biết tính tình của Kiều Tây, Kiều Tây ngày thường dịu dàng hiền lành, bao dung thông minh, đối với ai cũng đều kiên nhẫn, chỉ cần không phải vấn đề về nguyên tắc thì cậu đều có thể thông cảm, nhưng cố tình cậu lại rất cố chấp trong chuyện tình cảm.
Nếu Kiều Tây thật sự biết Lâm Vân là bạn trai cũ của anh ta, bị mất tích vừa mới trở về, nhất định sẽ cưỡng chế không cho anh ta qua lại nhiều với Lâm Vân.
Cậu không thể chấp nhận Giang Văn Dục có dây dưa gì với bất kỳ ai khác.
Nếu cậu biết hôm nay Giang Văn Dục là đi ra ngoài uống rượu với bạn trai cũ, bỏ bê sinh nhật của mình thì Kiều Tây nhất định sẽ cãi nhau không ngừng với anh ta.
Cho nên anh ta không cho Kiều Tây biết thân phận thật sự của Lâm Vân, là vì muốn tốt cho Kiều Tây.
Bởi vì bản thân anh ta biết, giữa anh ta và Lâm Vân là trong sạch, nên anh ta làm những điều này không cảm thấy có lỗi với Kiều Tây, ngược lại còn cảm thấy đây là lời nói dối thiện ý.
Giang Văn Dục vốn còn muốn giải thích thêm vài câu, ví dụ như là bạn bè gì, tại sao lại ra ngoài, nhưng Kiều Tây dường như không có ý định dò hỏi.
"Ừm." Trên gương mặt trắng nõn hiền hòa của Kiều Tây hiện lên một nụ cười, đáp: "Em cũng có việc đột xuất, đến bệnh viện một chuyến với bạn, lúc anh gọi điện thoại em đang lái xe nên không nghe máy."
Đôi mắt Kiều Tây vẫn dịu dàng như ngày nào, giọng điệu trả lời cũng tự nhiên như vậy, nhìn qua vẫn như thường ngày, không hề tức giận.
Trái tim bất an của Giang Văn Dục dần dần ổn định, nhìn phản ứng hiện tại của Kiều Tây, xem ra Kiều Tây thật sự không biết.
Chắc là Kiều Tây ra ngoài thật sự là có việc đột xuất.
Nghĩ đến đây, trong đầu Giang Văn Dục lóe lên một ý nghĩ: Anh ta cần phải báo cho tất cả mọi người, đừng để lộ chuyện trước mặt Kiều Tây.
Anh ta không muốn tranh cãi với Kiều Tây về chuyện của Lâm Vân, anh ta nhất định phải bù đắp cho Lâm Vân, cho nên Kiều Tây cái gì cũng không biết là trạng thái tốt nhất.
"Vậy tối mai chúng ta tổ chức bù đi." Có lẽ là vì đã ở bên Lâm Vân cả một đêm, nên trong lòng Giang Văn Dục mơ hồ có chút áy náy đối với Kiều Tây, đôi mắt vốn lạnh nhạt của anh ta lúc này lại thêm vài phần dịu dàng, nhìn Kiều Tây đầy thâm tình.
“Sao cũng được." Kiều Tây vẫn dịu dàng bao dung như ngày nào, mỉm cười nhìn anh ta nói: "Muộn rồi, ngủ sớm đi, ngày mai anh còn có một cuộc họp quốc tế nữa đấy."