Sau Khi Vạn Người Ghét Tích Trữ Của Cải, Ai Ai Cũng Níu Kéo!

Chương 18

Sự căng thẳng trong lòng Giang Văn Dục lúc này mới được trút bỏ, anh ta vốn còn muốn nói với Kiều Tây vài câu tình cảm, nhưng Kiều Tây vừa quay đầu lại đã dẫn Kiều Nam lên lầu rồi.

Mặc dù Kiều Tây và Giang Văn Dục đã đính hôn, nhưng gia giáo nhà họ Giang rất nghiêm khắc, hai người chưa bao giờ vượt quá giới hạn trước hôn nhân, phòng ngủ cũng ở riêng, Kiều Tây ở tầng hai, Giang Văn Dục ở tầng một.

Giang Văn Dục nhìn bóng lưng Kiều Tây, nghĩ, những lời còn lại chỉ có thể để ngày mai nói sau, bèn nói với Kiều Tây một tiếng "ngủ ngon" từ xa.

Lúc đó Kiều Tây đã dắt tay Kiều Nam đi đến bậc thang, nghe thấy giọng nói của Giang Văn Dục, cậu chậm rãi quay đầu lại, nhìn xuống từ trên cầu thang.

Giang Văn Dục yên lặng đứng tại chỗ nhìn cậu.

Ánh đèn trắng sáng siêu lớn chiếu rõ ràng từng đường nét trên khuôn mặt anh ta, Giang Văn Dục trời sinh đã có vẻ ngoài nho nhã tuấn tú, đeo thêm chiếc kính gọng vàng, cả người toát lên vẻ thanh cao quý phái, người như anh ta, dù đi đến đâu cũng tự mang hào quang, thu hút mọi ánh nhìn.

Kiều Tây đã từng yêu anh ta bao nhiêu, thì bây giờ hận anh ta bấy nhiêu.



Sau khi sống lại, Kiều Tây mang theo ký ức, điều tra không ít chuyện về Giang Văn Dục và Lâm Vân, càng điều tra càng thấy lạnh lòng.

Lúc đó cậu còn chưa phải là vị hôn phu của Giang Văn Dục, chỉ là thầm mến Giang Văn Dục mà thôi, nhưng lúc đó cậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi, cho nên không hề can thiệp vào cuộc sống của Giang Văn Dục, cũng không biết Giang Văn Dục đã từng yêu ai, có bao nhiêu người bạn trai, cậu căn bản không biết Lâm Vân là ai.

Nhưng những người khác đều biết.

Giang Văn Dục và Lâm Vân từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, bạn bè của Giang Văn Dục đều biết thân phận thật sự của Lâm Vân, người giúp việc trong biệt thự từng nấu cơm cho Lâm Vân, một số quản lý trong công ty còn từng gặp Lâm Vân đến công ty tìm Giang Văn Dục chơi, người thân của nhà họ Giang đều biết thân phận của Lâm Vân, nhưng mỗi người, đều không hề để lộ ra chút bất thường nào trước mặt Kiều Tây.

Người duy nhất có thể làm được điều này chỉ có Giang Văn Dục.

Kiều Tây dựa vào sự hiểu biết của mình về Giang Văn Dục, suy đoán ra tất cả mối quan hệ giữa bọn họ.

Sau khi bạn trai mất tích do rơi xuống biển của Giang Văn Dục trở về, anh ta liên tục “đi đi về về” giữa hai người bọn họ, vừa không muốn chia tay với cậu, lại vừa muốn thường xuyên nhìn thấy Lâm Vân, thế là, Giang Văn Dục đã nghĩ ra một ý nghĩ tuyệt vời.

Người yêu của cậu dứt khoát để tất cả mọi người diễn một vở kịch cùng anh ta.

Anh ta để cho mỗi người đều nói với Kiều Tây rằng, Lâm Vân là bạn tốt của Giang Văn Dục.

Mỗi người đều nói như vậy, Kiều Tây đương nhiên tin tưởng.

Giang Văn Dục tự tay giăng ra một tấm lưới lớn, che mắt cậu, để cậu ngỡ rằng bản thân rất hạnh phúc, để cho tất cả mọi người nhìn cậu bị lừa gạt.

Nói không chừng những người đó trong lén lút đang bàn tán về cậu nữa ấy chứ.

"Thật là đáng thương, đến cả thân phận thật sự của Lâm Vân cũng không biết."

“Cậu ta vậy mà thật sự coi Lâm Vân là bạn bè."

"Thật buồn cười."

"Lâm Vân đi cùng Giang Văn Dục, cậu ta thật sự không suy nghĩ nhiều sao?"

Những chuyện cũ đó, Kiều Tây chỉ cần nghĩ đến thôi là đã cảm thấy mặt mình đau rát.

Chuyện còn đáng hận hơn việc vị hôn phu và bạn trai cũ lén lút mập mờ, chính là tất cả mọi người đều biết, chỉ có mình cậu là không biết.

Cậu còn đang đắm chìm trong hạnh phúc sắp kết hôn, để cho tất cả mọi người nhìn bộ dạng ngu ngốc của cậu!

Kiều Tây nhìn gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Giang Văn Dục, chỉ cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn đè nặng.

Nhưng cậu không hề để lộ ra một chút sơ hở nào, chỉ lặng lẽ nở một nụ cười với Giang Văn Dục, khẽ nói: "Ngủ ngon."



Nói xong, Kiều Tây dắt Kiều Nam đang ôm ngực trở về tầng hai.

Sau khi đưa Kiều Nam về phòng, Kiều Tây thấp giọng dặn dò cậu bé: "Sáng mai sau khi thức dậy, anh đưa em đến trường, ngoại trừ anh ra, đừng giao tiếp nhiều với bất kỳ ai trong trang viên nhà họ Giang."

Những người này đều quen biết Lâm Vân, Kiều Tây rất không yên tâm.

Nếu không phải sợ đánh rắn động cỏ thì hôm nay cậu đã ném Kiều Nam cho Tiết Thương Sơn rồi.

Người tốt như Tiết Thương Sơn, ngay cả cậu lúc gặp nạn trong dòng nước lũ cũng cứu thì nhất định sẽ chăm sóc tốt cho trẻ con.

"Vâng ạ." Kiều Nam với vẻ mặt "em phải gánh vác quá nhiều", gật đầu nghiêm túc nói: "Anh hai yên tâm, em hiểu rồi."

Lúc cậu bé quay người lại, dường như vì phải gánh vác một áp lực nặng nề nào đó, cái mông nhỏ cũng không còn cong lên nữa, ủ rũ buông thõng xuống, lê đôi chân mập mạp của mình về phòng.

Kiều Tây hơi ngạc nhiên trước sự im lặng của cậu nhóc trong ngày hôm nay và sự ngoan ngoãn lúc này, cậu rất muốn hỏi Kiều Nam rốt cuộc đã hiểu điều gì, nhưng ngay sau đó, Kiều Nam đã mặt đầy tâm sự đóng cửa lại.

Kiều Tây nhìn cánh cửa, chậm rãi nhíu mày.

Đứa nhỏ này, ăn nhiều que cay quá rồi.