Sau Khi Vạn Người Ghét Tích Trữ Của Cải, Ai Ai Cũng Níu Kéo!

Chương 15

Nghe Kiều Tây nói thế, Tiết Thương Sơn khẽ nhắm mắt, đã hiểu được “ý” của cậu.

Thì ra Kiều Tây là đang "cưỡi lừa tìm ngựa".

Nhìn trúng hắn, cảm thấy hắn không tệ, lập tức đá bạn trai cũ của mình.

Rất tốt, vậy thì hắn cũng sắp thành “chính thất” rồi.

Nghĩ vậy, Tiết Thương Sơn cảm thấy chuyện gãy chân cũng không có gì khó chịu đựng.



Đợi đến tối muộn, Kiều Tây để Tiết Thương Sơn một mình ở lại bệnh viện nghỉ ngơi, mua cho hắn một chiếc điện thoại mới, lại để lại một ít tiền rồi rời đi.

Bởi vì cả hai đời Tiết Thương Sơn đều nói với cậu hắn là người giao đồ ăn, Kiều Tây vẫn luôn cho rằng Tiết Thương Sơn cũng giống như trước đây, là một người sống rất nghèo khổ, cậu sợ Tiết Thương Sơn ăn không ngon dùng không tốt, cho nên cố gắng xử lý ổn thỏa một chút cho hắn.

Sau khi Kiều Tây để lại tiền và điện thoại rồi rời đi, Tiết Thương Sơn lập tức chụp một bức ảnh số tiền Kiều Tây đưa cho hắn, đăng lên mạng xã hội, kèm theo dòng chữ: "Lương ngày đầu tiên."

Trong nháy mắt trang mạng xã hội của Tiết Thương Sơn lập tức bùng nổ, có rất nhiều bạn bè bình luận.

"Ui chao, cậu cả Tiết một ngày có thể kiếm được nhiều tiền vậy sao?"

"Cậu cả Tiết tìm được công việc gì vậy?"

Sau khi đăng xong, Tiết Thương Sơn cũng không định để ý đến những người đó, chỉ cúp điện thoại nằm nghỉ ngơi, kết quả trong chớp mắt, điện thoại của hắn đã bị người ta gọi đến.

Tiết Thương Sơn cúi đầu nhìn, là điện thoại của ba hắn.

Mối quan hệ của hắn và ba không tốt.

Ba hắn nghiêm nghị, lạnh lùng, nghiêm khắc, đối xử bình đẳng như nhau với tất cả mọi người, yêu cầu cực kỳ cao đối với con cái của mình, bắt Tiết Thương Sơn phải làm một người thừa kế ưu tú trầm ổn.

Nhưng sinh ra Tiết Thương Sơn lại là một người có tính cách không chịu gò bó, hắn có một khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng giống hệt ba mình, nhưng nội tâm lại là một người phóng túng tùy ý, không thích tiếp xúc với những tính toán vô vị và thiệt hơn trong thương nghiệp, hắn thích sự tự do không bị ràng buộc.

Cho nên hắn và ba đã cãi nhau rất nhiều lần, sau đó hắn bỏ nhà ra đi, ba cắt sinh hoạt phí của hắn, hắn sống cơ bản đều dựa vào một ít tài sản trước đây, cộng thêm số tiền hắn kiếm được từ việc đầu tư cổ phiếu sau này.

Hắn bỏ nhà đi đã được nửa năm rồi, đây là lần đầu tiên ba hắn gọi điện thoại cho hắn.

Tiết Thương Sơn nhíu mày nhìn một lúc, ngón tay nhấn một cái, nghe máy.

Giây phút điện thoại được kết nối, Tiết Thương Sơn nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của ba từ đầu dây bên kia truyền đến.

"Tìm được việc rồi à?"

Tiết Thương Sơn vừa nghe giọng điệu đã biết, ba hắn đây là đến giáo dục hắn mà, "vâng" một tiếng.

"Ba đã sớm nói rồi, cái trò đua xe của con không đáng tin cậy." Ba hắn hừ lạnh một tiếng, lời nói trách cứ lập tức từ đầu dây bên kia đâm tới, nói: "Sống không nổi nữa, mới biết đi tìm việc đàng hoàng hả?"

Tiết Thương Sơn còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy ba hắn lại nói: "Đã tìm được việc rồi thì làm cho tử tế, con là con trai của ba, đừng có làm ba mất mặt."

Tiết Thương Sơn lại "ừm" một tiếng, nói: "Con biết rồi ba, con sẽ làm tốt công việc này."

Vậy mà lại không cãi lại.

Ba Tiết nhất thời có hơi kinh ngạc, thầm nghĩ thằng nhóc này ở bên ngoài lăn lộn nửa năm, vậy mà đã học được ngoan ngoãn rồi, nhịn không được hỏi: "Con tìm được công việc gì?"

Tiết Thương Sơn dựa vào giường, trên khuôn mặt giống ba Tiết đến bảy phần hiện lên một nụ cười.

Hắn đang đợi ba hắn hỏi đây.

Hắn có một khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng tính cách hắn cứng nhắc lạnh lùng, khó gần, không giống như kiểu người tùy hứng phóng túng, nhưng hắn vừa cười lên, loại khí chất xấu xa ẩn giấu trong xương cốt kia lập tức tràn ra như nước, tạo nên sự tương phản cực lớn với khuôn mặt của hắn.

"Làm tiểu tam." Tiết Thương Sơn trầm thấp cười một tiếng, nói với người đầu dây bên kia: "Ba, con sẽ cố gắng, không làm ba mất mặt."

Ba Tiết nghi mình nghe lầm: “Làm cái gì?”

“Tiểu tam, bán cái kia ấy.” Tiết Thương Sơn trả lời rất là rõ ràng: “Người ta thuê phòng cho con, bao ăn bao ở, mấy ngày nữa là thành “chính thất” rồi, ba, yên tâm, con của ba bán chính là cái phía trước, ăn cơm bằng chính sức mình, rất vinh quang.”

Đầu dây bên kia, sắc mặt Ba Tiết đột nhiên đỏ bừng, run rẩy nói: "Mày, mày —"

"Ba đừng lo lắng, con trai của ba giỏi lắm."

Nói xong, Tiết Thương Sơn cúp điện thoại.

Ba Tiết tức giận nhìn chằm chằm vào điện thoại đã bị cúp máy trước mặt, mắng: "Thằng con mất dạy!"

Mày là cái thá gì! Mày giỏi cái thá gì! Mày vinh quang cái thá gì!

Chết quách ngoài đường luôn đi!