Sau Khi Vạn Người Ghét Tích Trữ Của Cải, Ai Ai Cũng Níu Kéo!

Chương 14

Kiếp trước, trước khi chết, cậu nhìn thấy mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, từ đó suy ra chỉ cần tích trữ đủ đồ dùng trong ba tháng là được.

Nhưng để đảm bảo không xảy ra vấn đề, Kiều Tây đã tích trữ nhiều hơn, cậu dự định chất đầy cả tòa nhà cao tầng, ngày mai sẽ đi lấy hàng.

Mua một lượng lớn vật tư trong thời gian ngắn, lại còn phải thuê một toà nhà cao tầng, cần rất nhiều tiền, may mà Kiều Tây đã vào tập đoàn Giang thị nhiều năm, đã kiếm được rất nhiều tiền, có thể mua được những thứ này.

Lúc thuê nhà, cậu đã tiện thể gọi điện thoại cho người ta hẹn gặp mặt vào ngày mai, tình cờ bị Kiều Nam ở bên cạnh nghe thấy.

Đợi Kiều Tây cúp điện thoại, Kiều Nam lập tức hỏi Kiều Tây: "Anh hai thuê nhà để làm gì thế?"

Kiều Tây không ngẩng đầu lên nói: "Cho Tiết Thương Sơn ở."

Kiều Nam kinh ngạc ngửa người ra sau.

Cứu mạng, anh hai muốn “kim ốc tàng kiều” bao nuôi người thứ ba rồi!

"Lát nữa chúng ta cũng sẽ chuyển đến đó ở." Kiều Tây lại nói.

Cứu! Mạng! Anh hai thật sự muốn cắm sừng cậu chủ Giang rồi!

Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Kiều Nam nhăn nhó lại đầy đau khổ.

Trước đây cậu bé đã nghe nói những người đàn ông giàu có kia đều đặc biệt tồi tệ, có khả năng sẽ nɠɵạı ŧìиɧ, cho nên cậu bé luôn nghĩ rằng, giữa anh hai và Giang Văn Dục, khả năng Giang Văn Dục nɠɵạı ŧìиɧ sẽ cao hơn.

Kết quả hôm nay cậu bé mới biết thế nào là người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Người đàn ông tồi tệ lại chính là anh mình.



Lúc Tiết Thương Sơn được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, hắn vẫn còn tỉnh táo.

Hắn chỉ bị gây tê cục bộ, những chỗ khác đều ổn, lúc phẫu thuật, bác sĩ phẫu thuật nói với hắn: "May mà cậu đến kịp thời, chân này còn có thể chữa khỏi, nếu muộn thêm một tiếng nữa thì khó mà nói trước được."

Lúc đó, ánh đèn trong phòng phẫu thuật chiếu vào mắt hắn, có hơi giống với ánh nắng lúc chiều nay Kiều Tây tìm thấy hắn.

Tiết Thương Sơn lại nghĩ đến Kiều Tây.

Hắn có thể đến nhanh như vậy là nhờ Kiều Tây.

Trước đó, khi nghe nói Kiều Tây đã có vị hôn phu, trong lòng Tiết Thương Sơn lập tức cảm thấy nặng trĩu, có cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Dù sao hắn cũng là cậu cả nhà họ Tiết, sao có thể đi “làm bé” cho người khác được?

Thôi vậy, sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, hắn sẽ nói rõ ràng với Kiều Tây, hai người bọn họ đường ai nấy đi, cho dù Kiều Tây có yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên thì hắn cũng không thể chịu đựng được việc hạ mình đi làm chó liếʍ* cho người khác.

*Chó liếʍ: là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Nhưng sau đó, khi bác sĩ đẩy hắn ra khỏi phòng phẫu thuật, hắn nhìn thấy Kiều Tây đang lo lắng chờ đợi ở cửa, thấy hắn đi ra thì thở phào nhẹ nhõm, bước tới mỉm cười nhìn hắn, trước tiên là cẩn thận hỏi bác sĩ về tình hình của hắn, sau khi nghe nói chân hắn không sao thì quay đầu lại, cười tủm tỉm nói: "Được rồi, tôi đã nói là sẽ chữa khỏi cho anh mà."

Tiết Thương Sơn cứng họng nuốt ngược lời định nói vào bụng, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Kiều Tây.

Lúc đó, ánh đèn trong bệnh viện dịu dàng vô cùng, Kiều Tây vừa cười với hắn một cái, Tiết Thương Sơn đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Hắn vô thức nuốt nước bọt, đôi môi mỏng khẽ nhếch, trong khoảnh khắc đó, Tiết Thương Sơn rất muốn bóp cho cậu khóc.

Trong nháy mắt, Tiết Thương Sơn lập tức đổi ý, hắn cảm thấy, làm bé cũng không tệ.

Bé thì được cưng chiều.

Quả nhiên, tiếp theo Kiều Tây đã nói với hắn: "Tôi đã thuê một chỗ cho anh rồi, hôm nay anh cứ nằm viện trước, ngày mai tôi sẽ chuyển anh đến đó."

Tiết Thương Sơn nhìn chằm chằm vào mặt Kiều Tây, quan sát cậu hồi lâu, đột nhiên hỏi một câu: "Tôi nghe em trai em nói em có vị hôn phu rồi, em cho tôi tiền, còn thuê nhà cho tôi, giờ còn ở đây với tôi muộn như vậy, vị hôn phu của em sẽ không buồn sao?"

Khi Tiết Thương Sơn hỏi những điều này, Kiều Tây lại không hề phát hiện ra ẩn ý trong đôi mắt phượng của hắn.

Cậu từ đầu đến cuối đều không phát hiện ra Tiết Thương Sơn đã hiểu lầm động cơ của mình, vẫn luôn cần cù chăm chỉ báo ân, coi Tiết Thương Sơn như anh em tốt nhất, nghe Tiết Thương Sơn nói như vậy, cậu còn tưởng Tiết Thương Sơn thật sự quan tâm đến cậu.

"Không cần lo lắng cho tôi." Kiều Tây mỉm cười với hắn, nói: "Tôi và anh ta... sắp chia tay rồi."

Dù sao Kiều Tây cũng là người sống lại một lần, biết trước những chuyện sau này, tất nhiên cũng biết cách lợi dụng những chuyện đó để trả thù Lâm Vân và Giang Văn Dục.

Thời gian cậu chọn, ước chừng chính là mấy ngày nay.

Trước khi cơn bão ập đến, cậu nhất định sẽ giải quyết hết mọi chuyện.