"Anh Văn Dục đừng đến tìm em nữa." Lâm Vân ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ với Giang Văn Dục, nói: "Sau này chúng ta cứ coi nhau như bạn bè bình thường, tránh để vị hôn phu của anh không vui."
Giang Văn Dục nhìn khuôn mặt tái nhợt gầy yếu, cố gắng nở nụ cười của Lâm Vân, chỉ cảm thấy một trận áy náy dâng lên trong lòng.
Lúc trước khi anh ta ở bên Lâm Vân, đã từng hứa hẹn "cả đời bên nhau", chỉ là quay đầu lại, anh ta lại yêu Kiều Tây, là anh ta có lỗi với Lâm Vân.
"Là lỗi của anh." Hầu kết anh ta chuyển động, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Lâm Vân, trong đôi mắt phượng hẹp dài xen lẫn một tia đau khổ, anh ta nói: "Anh sẽ bù đắp cho em."
Cho dù Lâm Vân muốn gì, anh ta cũng có thể bù đắp, nhưng trong lòng anh ta cũng biết, Lâm Vân không thiếu gì cả, anh ta nói câu này, chẳng qua chỉ là một câu tự lừa mình dối người, để bản thân cảm thấy dễ chịu hơn một chút mà thôi.
"Nếu anh Văn Dục thật sự muốn bù đắp cho em, vậy thì ném ít tiền vào công ty của em đi." Lâm Vân ngẩng đầu nhìn Giang Văn Dục, khó khăn nở một nụ cười rạng rỡ: "Em muốn mở một công ty nhỏ, anh Văn Dục giúp em một chút là được rồi."
Giang Văn Dục đương nhiên đồng ý, anh ta có lỗi với Lâm Vân, cho chút tiền thì đã sao?
"Được rồi, đừng nói đến những chuyện không vui nữa, chúng ta vào trong uống rượu đi." Lâm Vân cười nói với Giang Văn Dục.
Giang Văn Dục vốn muốn nói "hôm nay là sinh nhật của bạn trai anh, anh phải về", nhưng anh ta vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Vân.
Lâm Vân của anh ta tuy đang mỉm cười nhìn anh ta, nhưng trong đôi mắt cún con hơi rủ xuống kia lại mang theo một tia bi thương không thể xóa nhòa.
Lời từ chối nghẹn lại trong cổ họng, thế nào cũng không nói ra được.
Khác với Kiều Tây, người đã có được anh ta, sẽ vui vẻ sống hết quãng đời còn lại, Lâm Vân chính là người chịu thiệt thòi.
Anh ta đã cho Kiều Tây hôn nhân của mình, vậy anh ta nên bù đắp cho Lâm Vân những thứ khác — Giờ khắc này, Giang Văn Dục ngầm thừa nhận Kiều Tây phải nhường nhịn Lâm Vân.
Bởi vì Kiều Tây đã có được anh ta, có được tất cả của anh ta, còn Lâm Vân thì không có gì cả.
Để anh ta ở bên Lâm Vân một đêm cũng được, dù sao Kiều Tây cũng yêu anh ta như vậy, lại ôn hòa như vậy, chỉ cần anh ta nói anh ta đang tăng ca, Kiều Tây nhất định sẽ không làm loạn.
"Được." Giang Văn Dục khẽ nói: "Chúng ta vào trong cùng uống rượu đi."
Lâm Vân và Giang Văn Dục quay lại phòng riêng, từ khoé mắt liếc nhìn bóng dáng Giang Văn Dục, trong lòng thoáng hiện lên vài phần đắc ý.
Cậu ta đương nhiên biết hôm nay là sinh nhật của Kiều Tây, nhưng cậu ta vẫn thành công giữ chân được Giang Văn Dục.
Trong trận đấu im lặng này, cậu ta đã thắng Kiều Tây một lần, người mà cậu ta còn chưa từng gặp mặt.
Lâm Vân không khỏi nhếch mép, nghĩ, vị hôn phu của Giang Văn Dục bây giờ hẳn là đang làm gì nhỉ?
Chắc là đang chờ đợi Giang Văn Dục quay về.
—
Lúc này, ở bệnh viện.
Tiết Thương Sơn đang được mổ trong phòng phẫu thuật, Kiều Tây chờ ở ngoài, đèn báo hiệu của phòng phẫu thuật vẫn sáng đỏ rực, Kiều Nam ngồi trên ghế bên cạnh ăn đồ ăn vặt, Kiều Tây thì lướt điện thoại.
Vừa rồi bác sĩ đã nói với cậu, chân của Tiết Thương Sơn không quá nghiêm trọng, nhưng cần phải bó bột, ba tháng sau sẽ tháo ra, ngoài ra không có vết thương nào cần xử lý nhiều, chỉ cần tĩnh dưỡng là được.
Mà khoảng cách đến cơn bão chỉ còn — Kiều Tây liếc nhìn đồng hồ.
Cậu ra ngoài tìm người vào buổi chiều, sau đó lại đến bệnh viện làm phẫu thuật, bây giờ đã là mười một giờ đêm ngày hai mươi bốn tháng sáu, chỉ còn một tiếng nữa là đến mười hai giờ, sang ngày hai mươi lăm.
Chỉ còn bảy ngày nữa là đến cơn bão.
Lúc này, trên điện thoại đã đưa tin về cơn bão sau vài ngày nữa, vài ngày nữa tất cả các chuyến bay sẽ bị đình chỉ, đến lúc đó mọi người sẽ không thể rời khỏi đây.
Nhưng hiện tại, cơn bão được đưa tin trên điện thoại vẫn chưa ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của mọi người.
Đảo K gần biển, không khí ẩm ướt, vốn đã nhiều bão nhiều mưa, mọi người đều đã quen với mùa bão ở đây nên đều sẽ tích trữ đồ đạc, ngoan ngoãn ở nhà.
Nhưng không ai biết rằng, trận bão này sẽ kéo dài ba tháng, sẽ nhấn chìm phần lớn hòn đảo này, biến thế giới loài người thành địa ngục trần gian.
Kiều Tây đấu tranh một hồi lâu, vẫn là tìm cách nhắc nhở một số bạn bè, hoặc đăng bài trên mạng, hoặc thông báo cho chính quyền, nhưng đều vô ích.
Trước khi thảm họa xảy ra, sẽ không ai tin, sau khi thảm họa xảy ra, mọi thứ đều kết thúc.
Cho nên ngay trong đêm Kiều Tây để thuê một toà nhà cao ba mươi tầng cho những người bạn cậu quen biết trên điện thoại, sau đó bắt đầu mua một lượng lớn các loại vật tư, yêu cầu bên kia gửi đến ngay trong đêm.
Cậu phải tích trữ đủ thứ để vượt qua trận mưa bão kéo dài này.