Sau Khi Vạn Người Ghét Tích Trữ Của Cải, Ai Ai Cũng Níu Kéo!

Chương 12

Màn đêm buông xuống, Lâm Vân đến phòng riêng trong bar, khi đang uống rượu với mấy người bạn thì cũng đã kể sơ qua những gì mình gặp phải.

Cậu ta không định nói sự thật cho tất cả mọi người biết, bởi vì nếu người khác biết cậu ta là cậu chủ giả, không có địa vị gì ở nhà họ Lâm, sau này cũng không có quyền thừa kế thì có thể sẽ thương hại cậu ta một chút, nhưng rất nhanh, bọn họ sẽ đá cậu ta ra khỏi vòng tròn xã giao ban đầu.

Một cậu chủ giả không có tiền không có địa vị, không thể nào chơi chung với nhóm người nòng cốt gia tộc như bọn họ được.

Cậu ta nhất định phải che giấu việc mình là cậu chủ giả, khoác lên mình lớp vỏ bọc của một con nhà giàu, mượn sức mạnh của nhóm bạn này để làm lớn mạnh bản thân.

Cho nên lời cậu ta nói với bạn bè cũng là lời nói dối, đại khái là rơi xuống biển, mất trí nhớ, được người tốt bụng cứu lên, gần đây mới nhớ ra, trở về nhà.

Nhà họ Lâm vì cảm thấy chuyện "người giúp việc ly miêu tráo thái tử" là chuyện xấu, nên đã che giấu chuyện này rất kỹ, người ngoài không nghe được một chút tiếng gió nào, cho nên Lâm Vân nói gì, bọn họ đều tin, thật sự cho rằng Lâm Vân là bị rơi xuống biển mất tích, thấy Lâm Vân trở về thì đều vui mừng thay cho cậu ta.

Người bạn tưởng như đã chết đã trở về, tốt biết bao!

Có người bạn khá thân hỏi: "Sau khi trở về cậu có liên lạc với Giang Văn Dục không?"

Lâm Vân lắc đầu thất vọng nói: "Tôi nghe nói... Anh ấy đã có bạn trai mới, sắp kết hôn rồi, thôi, đừng liên lạc với anh ấy nữa."

Mấy người bạn thấy gương mặt gầy gò và dáng vẻ ủ rũ của cậu ta thì cảm thấy đau lòng, có hơi tức giận, trực tiếp ra khỏi phòng riêng, gọi điện thoại cho Giang Văn Dục — Lâm Vân biết, nhưng chỉ coi như mình không biết.

Cho đến lúc này, Giang Văn Dục mới biết, Lâm Vân đã trở về.

Trái tim anh ta như bị một cú va chạm mạnh mẽ, thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ nhiều đã rời khỏi công ty, chạy thẳng đến quán bar mà bạn bè cho địa chỉ.

Lúc anh ta khỏi công ty, tia nắng cuối cùng đã biến mất giữa những tòa nhà cao tầng, thành phố này sáng lên những ánh đèn neon đủ màu sắc, rực rỡ như thành phố không ngủ.

Giang Văn Dục lái xe lao đến quán bar đó, đẩy cửa phòng riêng ra, sốt ruột nhìn xung quanh, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Vân trong đám đông.

Mảnh khảnh, gầy gò, nhưng khi cười lên lại vô cùng đáng yêu, khi ngước mắt nhìn người khác, luôn khiến người ta theo bản năng đưa tay lên, muốn xoa đầu em ấy.

Lâm Vân và Kiều Tây là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.

Kiều Tây trầm lặng, ôn hòa, giống như một cái cây trong trang viên, dùng tán lá dày đặc che đi ánh nắng gay gắt, khi anh ta bận rộn không xuể, cậu sẽ mang đến cho anh ta một tia sảng khoái nhẹ nhàng, cho dù là lúc nào cũng kiên định đứng sau lưng anh ta, ủng hộ và giúp đỡ anh ta mọi mặt, cho dù là thương trường hay cuộc sống, Kiều Tây đều có thể sánh vai cùng anh ta, là người có thể để anh ta tựa lưng vào.

Còn Lâm Vân lại là một chú cún con thích nũng nịu, cậu ta sẽ ngoe nguẩy đuôi đến gần mỗi một người thích cậu ta, không ngừng nhích lại gần, há miệng cắn lấy ống quần của đối phương rồi sủa gâu gâu, Lâm Vân luôn phạm phải một số lỗi nhỏ, sau đó chạy đến nhìn anh ta với vẻ mặt tội nghiệp, chờ anh ta xử lý, cho nên anh ta đã quen với việc chăm sóc Lâm Vân.

Lúc này, Lâm Vân ngồi giữa một đám người, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cảm nhận được có người đi vào, Lâm Vân ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, giật mình đứng bật dậy, lắp bắp hỏi: "Sao, sao anh lại đến đây?"

Giang Văn Dục cũng có vài phần bực bội, anh ta bước nhanh đến, nắm chặt cổ tay Lâm Vân kéo cậu ta ra khỏi phòng riêng ồn ào.

Đến hành lang yên tĩnh, người đàn ông cao lớn lần đầu tiên gầm lên giận dữ như vậy: "Không chết tại sao không liên lạc với anh? Trở về rồi tại sao không nói cho anh biết? Lâm Vân, em có biết anh đã tìm em bao lâu rồi không!"

Tiếng gầm của anh ta vang vọng khắp hành lang.

Khuôn mặt Lâm Vân trắng bệch, ngẩng đầu nhìn anh ta, nhìn đôi mắt đầy giận dữ sau cặp kính gọng vàng, giọng nói nhẹ nhàng run rẩy, vang lên trong hành lang yên tĩnh: "Anh Văn Dục, anh đã sắp kết hôn với người khác rồi, em phải tìm anh thế nào đây?"

Cơn giận của Giang Văn Dục đột nhiên tắt ngúm.

Anh ta như đột nhiên ý thức được Kiều Tây vẫn còn đang đợi anh ta ở biệt thự, bàn tay đang nắm lấy tay Lâm Vân đột nhiên như bị bỏng, theo bản năng rụt lại.

Trên mặt Lâm Vân hiện lên một nụ cười thảm.

Cậu ta biết ngay, trong lòng Giang Văn Dục quả nhiên đã có người khác.

Cậu ta quá hiểu Giang Văn Dục, nếu cậu ta lập tức đuổi theo quấn quýt anh ta, ngược lại sẽ càng đẩy Giang Văn Dục ra xa, cậu ta chỉ có thể biến mình thành một người bị bỏ rơi mới có thể lấy lại được ánh nhìn của Giang Văn Dục.

Cậu ta phải giống như một cây kim, từng chút từng chút một cắm vào giữa Giang Văn Dục và bạn trai của anh ta, gạt ra một khoảng trống, sau đó đẩy thiếu niên mồ côi tên Kiều Tây kia ra ngoài.