Diệp Lộ Lộ lim dim sắp ngủ, miệng ngáp ngắn ngáp dài, cơ thể rã rời mệt mỏi, tự dưng nghe thấy âm thanh của Lâm Anh Anh lại nghĩ tới có một chuyện rất quan trọng mà bản thân suýt quên mất.
[Ai da, sao mình có thể xảy mất tình tiết rất rất quan trọng này nhỉ, Lâm Anh Anh mượn ngọc bội gia truyền của nhà chị gái xinh đẹp, bên trong ngọc bội ấy có cái không gian, đó là không gian giao dịch chuyên về làm ruộng. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sẽ đạt được khen thưởng, đến lúc đấy chị Vũ Du có thể thông qua không gian đổi lấy thuốc chữa bệnh cho ông nội.]
[Mình muốn sống đến cuối truyện, quyết không thể để bàn tay vàng của chủ nhân rơi vào tay người khác! Nhưng phải báo cho chị gái xinh đẹp kiểu gì đây? Nếu không lấy về nhanh đối phương sẽ sử dụng mất!"
Một thông tin khẩn cấp va trúng đầu, Diệp Vũ Du nghiêm mặt, bàn chân giơ lên định đi xoẹt qua Lâm Anh Anh cũng đặt lại chỗ cũ.
Cô xoay người, mắt đào hoa sáng ngời nhìn chằm chằm Lâm Anh Anh, nhàn nhạt nói:
"Lâm Anh Anh, tôi nhớ rõ cô có mượn chiếc ngọc bội của tôi vài ngày rồi chưa trả, tôi muốn cô trả lại cho tôi ngay bây giờ!"
Tuy rằng không hiểu mấy chữ "cốt truyện" và "chủ nhân" là có ý gì, thế nhưng chỗ cần biết cô đã biết.
Đó là ngọc bội gia truyền có một không gian, cô có thể thông qua nó chữa bệnh cho ông nội.
Chuyện này quả là trời đang tối sầm bỗng xuất hiện ánh mặt trời le lói, dù không biết phải làm gì và làm đến khi nào mới nhận được phần thưởng bản thân mong đợi cô vẫn hừng hực ý chí chiến đấu.
Lâm Anh Anh trừng mắt, tiếng rít cao vυ't:
"Vũ Du, không phải cậu bảo tặng cho tớ cái ngọc bội đấy sao?"
Đột nhiên nghĩ tới bản thân có thể sẽ không được giữ ngọc bội, chẳng biết vì sao mà cô ta lại rất luyến tiếc.
Giống như vụt mất nó sẽ khiến cô ta phải ân hận suốt đời vậy.
Diệp Vũ Du trầm mặt, bước từng bước đến gần cô ả, bàn tay nắm chặt, hơi thở nóng ấm giờ lạnh như băng sương:
"Tôi nói cho cô khi nào?"
Đổi đen thay trắng, bụng dạ khó lường, mặt mày khả ố, lời nói gai góc đâm chọc, sao trước đây cô lại bị dạng người như này che mắt cơ chứ?
Diệp Vũ Du cao hơn Lâm Anh Anh nửa đầu cho nên cô từ trên nhìn xuống còn ả phải ngước mắt nhìn lên, cảm giác khí thế của cô bùng nổ dữ dội, hoàn toàn đè ép cô ả xuống.
Khuôn mặt thanh tú nhăn nhó, Lâm Anh Anh cãi cố:
"Ngày đầu tiên tới nơi ở của thanh niên trí thức cậu đã nói vậy mà!"
Diệp Vũ Du nhìn chằm chằm vào đôi mắt liếc ngang liếc dọc của ả, lạnh lùng gằn tiếng:
"Tôi chưa bao giờ nói như thế!"
Lúc ấy nhà cô gặp biến cố, trong lòng khó chịu, bởi vì Lâm Anh Anh là bạn tốt luôn ở bên quan tâm cô nên khi Lâm Anh Anh muốn mượn ngọc bội nhìn một chút thì cô không chút do dự đưa cho cô ả.
Diệp Vũ Du có quá nhiều điều phải suy tư nên đã quên đòi lại ngọc bội.
Nếu không có Diệp Lộ Lộ nhắc nhở chắc cô sẽ không bao giờ nhớ tới chuyện này.