Sau Khi Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Bảo Bối Của Các Đại Lão

Chương 10: Cãi chày cãi cố

Diệp Lộ Lộ rất khinh thường Lâm Anh Anh, ả mặt dày vô sỉ hơn cả tường thành.

[Đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng nói chỉ nhìn xem thế mà chị Diệp Vũ không nhớ tới cô ta cứ vậy giả ngu giả ngơ đòi ăn cắp luôn.]

[Cái gì gọi là chị gái xinh đẹp tặng cho cô ta? Chẳng lẽ cô ta bị điếc bị lãng tai à?]

[Hừ, lúc trước do lo lắng cho gia đình nên chị ấy mới không có thời gian nhớ tới ngọc bội, nhưng không phải vì thế mà cô ta có thể ăn nói linh tinh, bởi ngày đó còn có hai nữ thanh niên trí thức khác ở trong phòng, bọn họ thấy được nghe được, quá đủ để làm nhân chứng chứng minh Lâm Anh Anh dối trá.]

Diệp Vũ Du nhướng mày, giờ cô mới nhận ra bản thân không cần nói nhiều với Lâm Anh Anh làm gì cho tốn thời gian:

"Lâm Anh Anh, tôi đếm tới mười, cô không trả ngọc bội lại cho tôi tôi sẽ mời Lâm Thiên Phương đồng chí đến chủ trì công đạo, thêm cả hai người hôm ấy cũng ở trong phòng chứng kiến toàn bộ cuộc nói chuyện là Hoàng đồng chí và Điền đồng chí. Để xem xem có phải tôi cho cô ngọc bội không nhé."

Cô ả bấu móng tay thủng da thịt, mắt long sòng sọc.

Lâm Anh Anh thật sự không muốn trả lại cái ngọc bội ấy, tiềm thức thôi thúc ả nhất định phải giữ lấy nó.

Không biết trong ngọc bội có không gian nên ả tưởng cảm xúc mãnh liệt này đang nhắc nhở ả là ngọc bội đắt đỏ này có thể bán với giá đắt.

Cẩn thận còn là tín vật để làm gì đó thì sao?

Nghĩ vậy mắt Lâm Anh Anh ực nước mắt, đáng thương gọi tên người phụ nữ trước mặt:

"Vũ Du..."

Diệp Vũ Du bị dây dưa đến khó chịu, tức giận giơ tay về phía trước:

"Lâm Anh Anh, ngay bây giờ, cô lập tức, lập tức trả lại ngọc bội cho tôi, nếu không cô tự lãnh chịu hậu quả!"

Biết chính mình nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể không tình nguyện mở tủ quần áo cầm ngọc bội ra.

Lúc đưa cho Diệp Vũ Du cô ả luyến tiếc không muốn buông tay, móng tay bấu chặt vào ngọc bội.

Diệp Lộ Lộ nằm ở trên giường cũng không nhịn nổi sự lề mề kéo dài của cô ả.

[Chị gái xinh đẹp, chị giật lại luôn đi, đừng để cô ta có cơ hội xoay chuyển giở trò nữa.]

Không muốn nhìn khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Lâm Anh Anh, Diệp Vũ Du giật mạnh ngọc bội làm cho cô ả loạng choạng suýt ngã úp sấp mặt xuống đất.

Nhóc con hớn hở vươn bàn tay nhỏ vỗ bôm bốp vào nhau, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Diệp Lộ Lộ đang chơi, nhưng sự thật như nào chỉ có Diệp Vũ Du biết.