Sau Khi Bị Đọc Tâm, Ta Trở Thành Bảo Bối Của Các Đại Lão

Chương 8: Lì lợm mặt dày

Diệp Vũ Du lo lắng đứa nhỏ đói bụng nên chân dài bước thật nhanh về nơi ở của thanh niên trí thức.

Trong rương của cô còn một vại sữa mạch nha chưa dùng, có thể cho Lộ Lộ uống.

Diệp Lộ Lộ vừa đói vừa mệt, ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực ấm áp ngủ rồi.

Đến lúc ngửi thấy mùi sơm thơm ngọt nhóc con mới thèm thuồng liếʍ môi mở mắt ra.

Thấy bên miệng là chén sữa mới được pha ấm, Diệp Lộ Lộ nhanh nhẹn mở miệng uống một ngụm.

Uống hết nửa chén sữa mạch nha bụng nhỏ của Diệp Lộ Lộ cuối cùng cũng căng phồng, thoải mái nằm trên giường đất vung tay vung chân.

Đột nhiên bụng nặng nề như có thứ gì muốn trào ra ngoài, mắt to trợn tròn, cảm giác sắp có chuyện không tốt xảy tới.

Không cần đợi lâu, phía dưới bắt đầu ướt sũng, Diệp Lộ Lộ xấu hổ đến nỗi muốn tìm cái hố chui xuống giấu mình đi.

[Trời ơi, mình tiểu ra giường rồi!]

[Aaaaa, không thể nào!]

Diệp Vũ Du cầm chén đã được rửa sạch vào, nghe thấy đứa nhỏ la hét chính mình tiểu ra giường cô vội vàng chạy tới.

"Nướ© ŧıểυ thôi mà, không sao đâu."

[Chị gái xinh đẹp, em có làm ướt giường không? Nếu ướt thì đêm nay chúng ta phải ngủ ở đâu đây?]

[May rồi, không có ướt giường, nếu không đúng là mất mặt không thể chịu nổi!]

Biết Diệp Lộ Lộ lo lắng cho mình, cả người Diệp Vũ Du nóng hầm hập, hạnh phúc không diễn tả được thành lời.

Cô cầm chăn ướt để sang chỗ khác, tìm tòi một bộ quần áo để bọc lấy thân thể nho nhỏ, sau đấy đắp chiếc chăn sạch khác lên trên.

Trời lạnh, Diệp Lộ Lộ hưởng thụ cảm giác ấm áp sung sướиɠ.

Cô ngồi xuống, đang định mang chăn đi giặt qua để ngày mai bé con còn có chăn khoác lên người thì Lâm Lâm Anh tiến tới gần.

Đối phương đòi nũng nịu thân thiết với Diệp Vũ Du như trước kia, ai ngờ lại bị cô né tránh.

Lâm Anh Anh ngẩn ra, không thể tin nổi bản thân sẽ bị đối xử như vậy.

Thế nhưng nghĩ đến mấy câu hôm nay mình nói, ả cảm thấy Diệp Vũ Du tức giận cũng nằm trong dự đoán, vậy nên mở miệng xin lỗi:

"Vũ Du, xin lỗi cậu, vừa nãy do lo lắng quá nên tớ mới nói ra những lời không tốt đẹp mấy, cậu biết tớ hay thẳng tính mà, nghĩ gì nói nấy nên mới có mỗi cậu chịu đựng được và trở thành bạn tốt với tớ."

Sợ cô không nguôi giận, ả còn giả bộ tát bản thân vài cái:

"Vũ Du, cậu đừng giận tớ, tha thứ cho tớ đi."

Chưa nói tới việc ả có thành tâm hay không, chỉ riêng lời thốt ra chẳng khác nào bắt buộc người khác phải bỏ qua lỗi lầm cho mình là đủ biết phẩm tính ả như nào.

Rõ ràng sai không thể chối cãi thế mà thể hiện như bản thân ngây thơ tốt đẹp còn Diệp Vũ Du ác độc chèn ép.

Vươn tay muốn ôm cánh tay Diệp Vũ Du, khổ là cô lùi về phía sau tránh đi.

Đôi mắt xinh đẹp thanh lãnh bình tĩnh như nhìn một người xa lạ:

"Đừng có chạm vào tôi, chúng ta không thân!"

Diệp Lộ Lộ lật tẩy bộ mặt thật của ả, hành động khi nãy cũng rõ rành rành ra đấy, làm sao có chuyện cô coi đối phương là bạn thân được nữa?

Lâm Anh Anh ngây ngẩn sững sờ, chưa bao giờ ả nghĩ người trước mắt sẽ tuyệt tình như thế với mình.